Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện


Vân Di hoàn thành bức vẽ Khương Mục, nhìn thấy cảm thấy ưng ý, lúc bấy giờ cô mới để gọn vào góc tranh nhỏ của mình.
Vân Di đưa tay che miệng ngáp dài, cô đứng dậy khẽ vươn vai, xoay người một cái.
Vân Di bất chợt bắt được ánh nhìn của tiểu shota nào đó đang nhìn mình chăm chú, con ngươi đầy nghi ngờ, đánh giá.
Cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
" Cục cưng sao thế? Sao cưng lại nhìn tôi với ánh mắt đấy ?".
" Kí...!chủ, kí chủ có thật là kí chủ không  ?" Tiểu Hắc ngờ vực hỏi, mặt trẻ con không nhịn nổi mà nhăn lại.
Tiểu Hắc đặt ấm trà xuống bàn, nó thận trọng đi đến chỗ Vân Di, trên tay bé shota là ly trà nóng.
 Mùi thơm dìu dịu của tách trà tỏa ra, vấn vương nơi chóp mũi của Vân Di, làm cô trở thoải mái, thư thái lạ thường.
Tiểu Hắc hướng đến trước mặt Vân Di liền đưa chén trà cho cô  " Kí chủ, cô mau uống đi.

Đây là loại trà giúp ích linh hồn cô cảm thấy dễ chịu hơn chút ".
" Bé cưng hỏi gì mà lạ vậy ?" Vân Di phì cười, cô đỡ chén trà từ tay Tiểu Hắc.

Cô gật đầu cười thay cho sự cảm ơn.
Aydzoo! Được cục cưng quan tâm thế này, lão nương đây chính là kẻ hạnh phúc nhất thế gian này rồi.
Tiểu Hắc "..." thế kí chủ còn không mau biết ơn hệ thống tốt bụng tôi đi.
Tiện đấy, Vân Di vẫn không quên việc nhẹ nhàng mà véo hai cái má trắng mềm kìa.
Chậc! Đây đúng là thói quen không thể bỏ của lão nương mà...
 Mày đẹp Vân Di nhướn lên, giọng cô mang đầy tà mị, Vân Di liền hỏi ngược lại Tiểu Hắc.
" Thế...!theo hệ thống đáng yêu của tôi....!thấy như thế nào ?".
Tiểu Hắc chớp chớp mắt liếc Vân Di, nó khịt mũi, vô thức mà đưa tay lên xoa xoa mái tóc đen bồng bềnh của mình.

Tiểu Hắc thở hắt ra, nó giận dỗi, nói.
" Tôi đang hỏi kí chủ mà.


Sao giờ kí chủ lại hỏi ngược lại tôi rồi ?"...
Thực sự là kí chủ của nó sau khi rời khỏi thế giới vừa rồi, cảm giác như Vân Di cư xử vô cùng kì lạ.

Cô biểu cảm vô cùng bình thường, phần lớn là rất thoải mái, không hề có cảm giác đâu buồn nhiều như những thế giới trước.
Thấy thế, ban đầu Tiểu Hắc thấy khá thoải mái và yên tâm.
Ít ra thì kí chủ không còn vướng bận hay lưu luyến quá nhiều ở thế giới cũ nữa.

Nó cũng không phải lén lút xóa đi thanh cảm xúc của Vân Di.

Vậy là cũng may kí chủ đã tự loại trừ hình ảnh Khương Mục ra khỏi tâm trí của cô.
....Nhưng chỉ qua được vài thời gian ngắn, nó cảm thấy thái độ và biểu cảm của Vân Di không được hợp lý cho lắm.
Cô trở nên lơ đễnh, lúc nào cũng hướng tầm nhìn về xa xăm.

Điều quan trọng là chỉ ôm nó vào lòng nhưng lại không dở trò biến thái như thường lệ.

Dường như Tiểu Hắc cảm thấy, mình gần giống như một chiếc gối ôm nhỏ vậy.
Tiểu Hắc đã tranh thủ lúc Vân Di nhắm mắt nghỉ ngơi, nó liền lôi thanh cảm xúc của Vân Di trong bảng của hệ thống ra xem...
Điều mà Tiểu Hắc không ngờ đến là mức độ tình cảm của kí chủ dành cho nam chính ở thế giới vừa rồi lại càng lúc cao dần hơn thế giới cũ.
Vân Di! Tôi không nghĩ rằng cô lại để quá nhiều tâm tư, tình cảm vào nhiệm vụ như thế!
Vân Di! Kí chủ biết không, sau cùng nếu quá sâu đậm, người tổn thương rốt cuộc cũng chỉ một mình kí chủ.
Hóa ra, không phải cứ ngoài mặt vui vẻ thì bên trong sẽ không tổn thương.
Nhân loại như kí chủ...!Tiểu Hắc tôi thật không hiểu.
Nhưng Tiểu Hắc biết, hiểu và cảm nhận được tâm của Vân Di khi đối với tình cảm của các nam chính ở thế giới khác nhau.
Nó rất rõ, vì mỗi lần cô đau khổ, Tiểu Hắc cũng đau xót không kém, vì nó đã trót đặt toàn bộ tâm trí lên kí chủ của mình.

Tình cảm, sự chiếm hữu đơn phương này...!ai có thể thấu hiểu được cho nó.

Phải chăng...!phải chăng một chút...!một chút thôi cũng được.

Kí chủ có thể dành sự để tâm theo một góc nhìn khác cho tôi...!chứ không đơn thuần là hệ thống của kí chủ.
...!Liệu điều đấy tốt biết bao...
Tiểu Hắc đã lén thanh trừ hết cảm xúc trong linh hồn Vân Di.

Nhìn thấy khuôn mặt nhẹ nhõm của cô.

Nó cũng phần nào an tâm hơn.
Phải! Chỉ cần kí chủ thấy thoải mái, kẻ ngoài cuộc như nó cũng cam tâm tình nguyện mà đứng âm thầm giúp đỡ cô từ xa.
Đấy có lẽ là điều mãn nguyện nhất với Tiểu Hắc rồi...
" Tiểu Hắc! Cục cưng à! Thôi nào, tôi chỉ trêu chọc cậu chút thôi.

Làm gì mà lại ngẩn người ra thế ?".
Vân Di thấy cục cưng nhỏ của mình trùng người xuống, phì cười.

Rốt cuộc cũng không nỡ trêu chọc nữa.

Cô vươn tay cốc nhẹ đầu Tiểu Hắc, ý cười càng đậm.
" Đừng nhăn mày nữa.

Cục cưng sẽ bị già quá so với khuôn mặt đáng yêu của mình đấy ".
Tiểu Hắc "...(ಠ⌣ಠ)..." kí chủ, cô đang quan tâm hay nói đểu tôi đấy?
" Được rồi " Vân Di hít một hơi, quả quyết đứng dậy " Tiến vào thế giới tiếp theo đi Tiểu Hắc ".

" Kí chủ chắc chứ? Với tình trạng bây giờ của cô ?".
Vân Di tròn mắt ngoái lại liếc Tiểu Hắc " Tôi thấy rất ổn mà.

Sao cục cưng lại hỏi thế ?".
Tiểu Hắc không đáp, chỉ lắc đầu.
Nó quên mất rằng, ngoài nó là người từng được xem chỉ số cảm xúc và thanh đo linh hồn của kí chủ ra, thì Vân Di không hề biết gì cả, đúng ra là Tiểu Hắc không muốn cho Vân Di biết.
" Được! Tôi chiều theo ý kí chủ " Tiểu Hắc nhanh chóng mở cánh cửa hệ thống.
[ Mở cánh của nhiệm vụ : Tiến vào thế giới chín...!Chuẩn bị...!3...!2...1 ].
Thấy Vân Di rời khỏi không gian hệ thống, Tiểu Hắc mới búng tay một cái, chốc chốc hình dạng tiểu shota đáng yêu thay thế bằng một chàng quản gia tuấn tú.
Tiểu Hắc biến không gian nghỉ ngơi của Vân Di quay trở lại thành không gian làm việc quen thuộc của cậu.
Từ khi nâng cấp hệ thống, Tiểu Hắc luôn có một thói quen, chỉ cần Vân Di quay trở lại không gian hệ thống, cậu sẽ biến nơi làm việc của mình thành nơi có không gian dễ chịu nhất cho kí chủ của mình.
" Máy tính, tôi biết là cậu đã quan sát rất lâu rồi.

Kí chủ đi rồi, cậu  cũng nên hiện ra đi chứ nhỉ ?" Tiểu Hắc lạnh nhạt, phát ra thanh âm trầm trầm của mình, ngón tay thon dài vẫn lướt nhanh trên màn hình hệ thống.
" Đúng là không hổ danh người hỗ trợ đắc lực của hệ thống chủ ".
Nháy mắt màn hình máy tính liền xuất hiện sau lưng của Tiểu Hắc.

Cái giọng không cảm xúc, quen thuộc của máy móc vang lên.

Thế nhưng nếu để ý kĩ thì đối phương có thể thấy được trong lời nói có phần xu nịnh.
" Đừng nhiều lời, mấy chuyện tốt của máy tính chủ các cậu, tôi đã biết hết rồi " Tiểu Hắc khẽ nghiêng đầu, con người xanh bỗng thẫm xuống, liếc máy tính đầy cảnh cáo.
Tiểu Hắc nhướn mày, tặc lưỡi khi thấy bộ dạng chột dạ của máy tính.

Tiểu Hắc chỉnh lại găng tay cho chặt thêm một chút, cậu quay lại làm nốt việc đang dở dang, mãi một lúc sau mới nhàn nhạt mà lên tiếng.
" Sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ biết tất cả nguyên do mà máy tính chủ định âm mưu làm gì.

Vậy nên, mong mấy người thành thật sớm một chút " Tiểu Hắc không nhanh không chậm, đều đều mà nói hết từng từ một.

Ngữ điệu thập phần cảnh cáo.
Ý tứ lại rất rõ ràng.


Cậu ta đã quá chán với việc làm con rối bù nhìn cho máy tính chủ rồi.

Có những thứ Tiểu Hắc có thể nhắm mắt làm ngơ, tuy nhiên máy tính chủ lại động vào quá sâu công việc và kí chủ riêng của cậu, thì không có chuyện Tiểu Hắc để yên như thế,
Ngó màn hình máy tính đơ ra, Tiểu Hắc đoán được phần nào máy tính đang liên hệ với cục bộ chính.
Tiểu Hắc khẽ dựa vào thành ghế, ngả người ra sau, đôi mắt nhắm lim dim.
Được rồi! Tùy theo cấp độ trả lời thành thật của hệ thống chủ, để cậu sẽ xử lý kiểu gì.
" Tiểu Hắc! Được lệnh từ máy tính tổng, tôi sẽ giải thích tất cả mọi việc cho cậu.

Thế nhưng, cậu nên nhớ rằng lý do cũng bắt nguồn từ việc mong ước của cậu.

Vậy nên, đây là tất cả những gì chúng tôi tiến hành để hợp lí lẽ...!".
" Được rồi, vào việc chính đi " Tiểu Hắc không kiên nhẫn ngắt lời.
Hừ!
Ý tốt sao? Việc làm của cục tổng, hệ thống nhỏ tôi đây thật không dám nhận.
Máy tính "..." hệ thống này, tính cách thực giống như kí chủ của ta vậy.

Đều khó tính như nhau, lại còn âm hiểm nữa chứ.
Máy tính rốt cuộc sau cùng vẫn chậm rãi mà giải thích nguyên do mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Tiểu Hắc, đem lời truyền đạt của hệ thống tổng chuyển tải đến Tiểu Hắc không sót lấy một từ nào....
Lúc máy tính rời đi, con ngươi của Tiểu Hắc vẫn chưa hết sửng sốt.
Mặc dù đã dự liệu được phần nào máy tính chủ đối với mình có âm mưu, lại không nghĩ mình bị tính kế sâu như vậy...
Tiểu Hắc ngửa đầu nhìn khoảng không vô định trong không gian, con mắt trở nên ngây ngốc.
Bỗng chàng quản gia nọ bật lên một tiếng cười khổ.
Vén màn sự thật vừa rồi, Tiểu Hắc thật không biết vui hay buồn đây.
....!Cậu ta hít một hơi thật sâu.
...!Không sao!
Trong cái rủi, ắt cũng sẽ có lúc gặp may....!Ít ra, sự hy vọng mong manh của cậu vẫn chưa bị dập tắt....!Đúng vậy! Kí chủ của tôi, cô sẽ không phải đau khổ vì những chuyện không đáng kể đến thêm nữa...!Tôi sẽ thay cô mà hứng chịu tất cả hậu quả...
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận