" Kí chủ, theo như dữ liệu mà tôi tìm kiếm được thì việc đội cô ở đây đã sớm có sơ hở.
Chắc chắn không nhanh thì chậm sẽ bị phát giác " Tiểu Hắc đóng bảng dữ liệu lại, tóm tắt lại tình hình cho Vân Di.
Vân Di cắn môi, chau mày lại.
Chắc trong lúc đột nhập có lẽ không ít thì nhiều cũng để lại dấu vết nhỏ.
Fuck Your Mother! Là lão nương quá sơ suất khi không kiểm tra kĩ trong quá trình đột nhập của những người trong nhóm.
Vân Di thầm chửi, trong đầu thoáng tính toán nhanh.
Tin tức mà bé cưng của cô đưa là chưa bao giờ sai.
Nếu đúng là như thế, việc đợi nam chính đến thì có lẽ là sẽ bị chậm mất.
Lúc đấy chắc chắn thiệt hại không khác gì nguyên tác truyện cũ trước khi Tịnh Kỳ trọng sinh.
Sau một hồi suy tính, cô hít một hơi, Vân Di quả quyết với ý định của mình.
Nghĩ là làm, cô lập tức phổ biến cho những người xung quanh.
" Không được, như thế là quá mạo hiểm " vừa nghe Vân Di đề cập nhiệm vụ, Lập Huân liền lặp tức lắc đầu phản đối.
Vân Di cất khẩu súng ngắn vào túi nhỏ bên hông, đồng thời cô cũng lấy chiếc chủy thủ bóng loáng, sắc nhọn trong đấy ra.
Đúng là súng ngắn hay súng bắn tỉa thì cũng chỉ là thứ cô bổ trợ và khả năng của mình thôi.
Còn chùy thủ vẫn nhanh gọn và nhẹ nhất, thích hợp với người đánh cận chiến như lão nương.
Vân Di gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, đưa tạm cho Lập Huân giữ.
Cô túm mái tóc mình lại, buộc gọn cho đỡ vướng.
Bấy giờ Vân Di bình thản nói, tiếp lời của Lập Huân.
" Được rồi, đừng quá lo.
Tôi lo liệu được, anh và mọi người cứ theo chỉ dẫn của tôi mà làm ".
" Nhưng...!" Lập Huân ngập ngừng, lo lắng.
Anh cũng không biết bây giờ với đề xuất nhiệm vụ mới của Vân Di phải khuyên can thế nào cho hợp lý.
Tự dưng Vân Di thay đổi chiến thuật mà không có một sự thông qua nào của cấp trên.
Còn chưa tính đến việc thượng tá Khương Mục giao trọng trách cao cả yểm trợ cho Vân Di cho anh.
Lỡ có sơ suất gì, chắc chắn thượng tá sẽ giết anh mất.
Chưa nói, cứ làm bừa như vậy sẽ đẩy mọi người rơi vào tình thế nguy hiểm.
Biết được suy nghĩ trên nét mặt của Lập Huân, Vân Di ngắt lời.
Cô đảo mắt xung quanh nhìn từng người một, nhàn nhạt nói nhưng lại có phần trấn an mọi người ở đấy nhiều hơn.
" Yên tâm, mọi trách nhiệm tôi sẽ là người đứng lên chịu.
Hơn nữa, vừa rồi tôi để ý bên địch dường như có động tĩnh bất thường ".
" Lại nói, chỉ huy không biết bao giờ sẽ xuất hiện.
Nhanh nhất cũng phải tầm gần một tiếng nữa.
Nếu cứ đứng đây đợi quân của chỉ huy vào thì chỉ còn đường chết ".
Vân Di ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
" Nhiệm vụ của chúng ta là lấy bằng chứng xác thực, việc trung tâm nghiên cứu của quốc gia này đang thực hiện vũ khí sinh học.
Sớm hay muộn thì cũng sẽ không tránh được xảy ra thương vong của hai bên.
Chi bằng bây giờ đi trước một bước đâm ra sẽ có lợi thế cho bên ta hơn ".
Thấy ai cũng phần nào dần chấp thuận theo ý của cô, Vân Di gật đầu hài lòng.
Không uổng công lão nương mất thời gian ra thuyết giảng.
" Kí chủ, cô tính sẽ làm gì ?" Tiểu Hắc thấy Vân Di phân công nhiệm vụ cho mấy người có mặt ở đây.
Nó khá là thắc mắc, liền hỏi.
Phân chia việc kĩ lưỡng xong xuôi lần nữa, Vân Di mới ngoảnh lại mà đáp Tiểu Hắc " Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tiến hành nhiệm vụ nhanh hơn một chút ".
" Kí chủ, tôi không nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn mà cô lại thay đổi đến chóng mặt như vậy.
Trước giờ cô đâu có mấy quan tâm đến việc khác ngoài nhiệm vụ hệ thống giao đâu ?" Tiểu Hắc hóa thân thành mèo đen, nhanh chóng bay theo bóng dáng Vân Di đang rời đi, vừa đi vừa nói.
Nghe thế, Vân Di liền bật cười " Rảnh rỗi quá nên cũng phải kiếm việc gì đó giải trí một chút chứ.
Ai mà chẳng có lúc sẽ thay đổi, chủ yếu là nhanh hay chậm mà thôi.
" Đến cậu cũng thay đổi còn nói gì đến tôi! Đúng không cục cưng ".
Tiểu Hắc "...(ಠ⌣ಠ)..." sao cứ cảm thấy kí chủ đang nói đểu nó hay sao ấy nhỉ?
Vân Di dễ dàng đáp xuống đất, thành công tránh khỏi ánh mắt của camera, cô nhẹ nhàng di chuyển để tìm phương hướng.
Nhưng chưa quá năm bước, Vân Di liền bị thiết bị báo có cuộc gọi làm cho giật mình.
Con mẹ nó! Ai lại liên lạc vào đúng lúc căng như dây đàn thế này chứ.
Lão nương thật muốn đánh.
Vân Di ấn nút ở bộ đàm, tức khắc bộ đàm kết nối liền kết nối với tai nghe nhỏ ở tai cô.
" Vân Di, cô định làm gì? Sao chưa có lệnh của cấp trên cô đã tự ý hành động vậy ?".
Mặc dù đã giảm âm lượng rồi, tuy vậy âm thanh phát ra chiếc tai nghe Vân Di vẫn không khỏi khiến cô nhăn mày.
" Chỉ huy bây giờ là lúc thời gian đang rất nhạy cảm.
Để đợi lúc khác tôi báo cáo cho chỉ huy sau nhé !" Vân Di cười cười, vừa nói xong liền ngắt bộ đàm, không thèm chờ đợi bên kia trả lời.
Sau đó, định vị hướng mà đi.
Hơ hơ! Dại gì mà để lại nghe, chắc chắn sẽ bị ăn mắng cho xem.
Lão nương đẹp nhưng không có ngu nhé!
Tiểu Hắc "..." cái tính tự luyến mãi của kí chủ vẫn chưa sửa được à?...
Khương Mục nghe tiếng " xè xè " phát ra từ bộ đàm kia truyền đến.
Mặt đen dần đi, bàn tay khẽ siết chặt lại nổi rõ mu bàn tay, cả người toàn tỏa ra sát khí nồng đậm, khỏi làm người khác lạnh sống lưng.
Không cần nói cũng hiểu được tâm trạng của Khương Mục hiện tại đang tệ đến mức nào.
Mẹ kiếp! Vân Di, cô coi lời tôi nói là gió bay đấy hả?
Mẹ nó! Nhất định nhiệm vụ lần này xong, tôi sẽ cho cô một trận.
Còn nữa, mấy người ở đấy không có não à? Thấy Vân Di như vậy cũng không biết ngăn lại! Thật đúng là mấy lũ vô tích sự.
Tốn công tốn sức đào tạo của anh.
Xong đợt này phải chấn chỉnh ngay mới được. Thiết chặt quân luật hơn nữa, sẽ không bao giờ để tình trạng này xảy ra.
Nhóm người ở đấy "..." tự động lùi xa ba bước.
Trong lòng cầu mình sẽ bình an, mong không phải là nơi chút giận cho thượng tá.
Thượng tá bắt đầu tức giận lên rồi, tốt nhất vẫn là đừng dính vào nếu vẫn còn biết quý trọng bản thân của mình.
Họ vẫn còn nhớ những hình phạt đáng sợ của thượng tá, những hình ảnh không bao giờ có thể phai nhòa đi được.
Vì thế, họ vẫn còn đang hưởng thụ thanh xuân tươi đẹp này, chưa muốn tìm đường đâm đầu vào chỗ chết đâu....
Khương Mục hít một hơi lấy lại bình tĩnh.
Vừa nãy cũng may mắn là tên trung sĩ Lập Huân nhanh trí mà thông báo cho anh tình hình.
Nếu không, Khương Mục còn nghĩ Vân Di đang ngoan ngoãn ở yên một chỗ đợi anh.
Vân Di, cô có biết chỗ đấy nguy hiểm đến mức nào không? Sao cô dám tùy tiện hành động như thế? Nếu cô có mệnh hệ gì...!tôi biết phải làm sao?
Khương Mục đưa tay bóp hai bên thái dương, khí tức thở ra vô cùng nặng nề.
Nhanh chóng điều động đội quân nhanh hơn để tiến đến chỗ nhóm người của Lập Huân.
Trong lòng Khương Mục nổi lên một nỗi bất an khó nói thành lời.
Vân Di! Đợi tôi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...