Sau khi dọn dẹp yên ổn mọi thứ đồ dùng cá nhân ở nơi mới.
Vân Di mới ngồi phịch xuống giường, lau qua mồ hôi trên trán.
Cô tu một hơi chai nước khoáng một cách mệt mỏi.
Vân Di thở hắt ra, cô lơ đễnh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà trắng.
Aydzaa! Đây có lẽ là lần thứ mười mấy cô chuyển địa điểm ở trong mấy tháng gần đây rồi.
Tất cả việc này đều do tính đặc thù của nhiệm vụ mật lần này.
Haiz! Thật phiền phức.
A a a! Lão nương muốn nghỉ ngơi, không muốn đi làm việc nữa.
Chán chết đi mất...
" Vân Di, đội trưởng cho triệu tập chúng ta.
Hai mươi phút nữa có mặt " Lập Huân đứng ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.
" Đã rõ " Vân Di bị tiếng gõ cửa phòng nho nhỏ bên ngoài làm cho tỉnh khỏi ý nghĩ đang dang dở.
Cô vội trả lời người đồng nghiệp ở ngoài.
Vân Di mở cửa thấy Lập Huân đứng ngay trước mặt.
Cô theo phép lịch sự mời Lập Huân vào phòng.
Anh lập tức từ chối, đứng ngoài dặn dò đôi ba câu nữa với Vân Di rồi rời đi.
Lập Huân cũng không muốn đứng lâu để Vân Di khó xử.
Dù sao bước vào phòng nữ nhân không được hay cho lắm, huống chi đây lại là học trò cưng của Khương Mục.
Anh có nghe vài vụ đồn thổi quanh hai người họ.
Lập Huân thật không muốn có quan hệ mật thiết gì với Vân Di hết, anh chỉ là người truyền tin thôi.
Tránh ảnh hưởng sau này thượng tá lại hiểu lầm, lúc đó lại rắc rối to...
Vân Di đóng cửa lại, hít một hơi, đành ngậm ngùi sửa soạn một chút rồi đến nơi hẹn.
Chậc! Bỏ đi, chẳng có việc gì là dễ dàng cả.
Vân Di gõ cửa nhận được sự đồng ý rồi mới mở cửa bước vào phòng của Khương Mục.
Hôm nay cô đến sớm hơn cuộc họp dự định hơn vài phút.
Ấy vậy mà mọi người đã đến gần đủ, lác đác cũng chỉ còn thiếu vài người.
Ai cũng đã sớm yên vị ở chỗ mình.
" Vân Di! Đến đây " Khương Mục liếc thấy Vân Di, anh lên tiếng gọi thu hút sự chú ý của cô.
Hất mặt về phía ghế trống bên cạnh mình, ý bảo cô đến đấy ngồi.
Cô gật đầu hiểu, ngoan ngoãn tiến đến ngồi cạnh Khương Mục như ý muốn của anh.
Khương Mục khẽ chớp mắt, quan sát đến khi Vân Di ngồi xuống cạnh mình thì mới vừa ý dời sự chú ý khỏi cô, sau đó yên tĩnh làm việc tiếp trên máy tính.
Mọi người ở đấy "...".
Không sao! Nói thế nào đi chăng nữa họ cũng đã sớm quen với cách ứng xử đặc biệt này của thượng tá rồi.
Lúc lần đầu liền thấy cử chỉ của thượng tá dành cho Vân Di, ai ở đây cũng bị dọa cho sợ.
Thậm chí có vài người còn không nhịn được mà biểu cảm hết vẻ kinh hãi trên mặt.
Trông vô cùng đặc sắc.
Tuy nhiên, sau đó họ mới ngẫm nghĩ đến mấy câu chuyện truyền tai của Khương Mục và Vân Di trong suốt thời gian qua, mới ngấm dần và hiểu ra được vấn đề.
Dần dà cũng bớt đi được sự ngạc nhiên hồi đầu nhưng vẫn không tài nào quen được vị thượng tá vốn dĩ khó tính lại có thể cư xử nhẹ nhàng như thế.
Mà Vân Di cũng chắc cũng phải cực kì giỏi mới có thể chịu được tính khí thất thường từ một người như thượng tá.
Đúng người kì lạ cũng chỉ có thể hợp với người cùng tính cách như họ.
Hai người này quá xứng đôi rồi...
Đợi thêm vài phút nữa, mọi người đã đến đông đủ, Khương Mục bấy giờ mới bắt đầu triển khai công việc.
Cứ thế cuộc họp diễn ra trong không khí ngột ngạt, mặt ai đấy đều toát lên vẻ lo lắng, trầm trọng.
Khương Mục yên tĩnh nghe từng bản báo cáo dạo gần đây của từng người một, chăm chú ghi chép không bỏ sót một chi tiết nào.
Trang giấy trắng đã sớm dày đặc chữ của anh.
Sau khi tổng hợp mọi chi tiết quan trọng của tất cả mọi người trong phòng, Khương Mục lúc bấy giờ mới lên tiếng.
" Sắp tới sẽ thực hiện chiến dịch tiếp theo.
Đợt vừa rồi, đội ta đã dễ dàng thu thập thêm được chứng cứ, rất thành công trong việc thâm nhập vào cơ sở của các đối tượng " Khương Mục nheo mắt lại, nhìn từng người trong phòng một lượt, tận sâu bên trong đáy mắt là sự hài lòng hiếm hoi.
Gương mặt nghiêm nghị thường ngày cũng giãn ra một chút.
" Đây là điều đáng được tuyên dương ".
Thấy được nét mặt Khương Mục có phần thoải mái, mọi người bấy giờ mới thở phào một hơi.
Họ lại cứ tưởng lần này họp sẽ bị ăn mắng thêm nữa.
May mắn sao lại khiến đại boss vừa lòng.
Vân Di ngồi bên cạnh thấy chuyển biến của khuôn mặt mấy người có mặt ở đây, không khỏi phì cười.
Nam chính à! Anh dọa sợ hết lính của mình rồi kìa.
Thế là không tốt đâu đấy!
" Được rồi! Tập trung nào.
Đây sẽ là việc cuối cùng phải làm " Khương Mục ngừng một chút, anh nói tiếp.
" Tôi vừa họp và trao đổi với cấp trên, nhiệm vụ cuối này sẽ kết thúc tất cả.
Vì vậy, mong mọi người cảnh giác cao độ.
Tránh tình trạng xảy ra thương vong.
Việc cụ thể ra sao tôi đã gửi tài liệu cá nhân từng người rồi.
Mau mở ra xem đi...!".
Cuộc họp diễn ra trong vài tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.
Mọi người rời đi, mặt ai nấy đều toát lên vẻ căng thẳng.
Họ biết rằng nhiệm vụ lần này có thể sẵn sàng đối diện với cái chết bất cứ chỗ nào.
Nhưng...!biết sao được, đây là đặc thù công việc của họ mà.
Đứng trước mặt thần chết là điều khó có thể tránh khỏi.
" Sao thế ?" Khương Mục gập máy tính lại, khó hiểu quay sang Vân Di vẫn đang ngồi im nãy giờ.
Thậm chí mọi người ra về hết rồi mà cô còn chẳng thèm đoái hoài thu dọn đồ đạc của mình, vẫn ngồi im như cũ.
" Có chuyện gì muốn bàn riêng tôi ?" dường như đoán được phần nào, Khương Mục liền hỏi thử.
Đúng là không ngoài dự đoán của anh, Vân Di liền gật đầu như giã tỏi.
Cô nhanh mở quyển sổ đến trang mình ghi chép, đưa đến trước mặt Khương Mục, cho anh xem.
" Chỉ huy, tôi thấy có mấy chỗ vừa rồi không hợp lý cho lắm.
Tôi liền sửa một chút, mong chỉ huy xem thử...!liệu có ổn không ?"...
Bước ra khỏi phòng Khương Mục, Vân Di thấy vô cùng khoan khoái.
Cô nhớ lại vừa rồi, cực kì thỏa mãn khi kế hoạch mình được Khương Mục có phần suy nghĩ để tâm đến.
Cô của lắc qua lắc lại cái cổ cho đỡ mỏi.
Lần này phải cảm ơn Tịnh Kỳ rất nhiều.
Nhờ có tài liệu mật mấy tháng trước nữ chính đưa cho cô, mà cô có thể tránh được một số chuyện không mong muốn trong đợt nhiệm vụ khó lần này.
Thật ra tài liệu hôm ấy mà Tịnh Kỳ đưa cho cô, lại chính là những gì cần thiết của nhiệm vụ mật mà cô tham gia.
Đó là tất cả những chứng cứ thu thập được của việc mà quốc gia bên cạnh, đang ngấm ngầm chế tạo loại virus cơ học để có thể lẳng lặng dùng nó làm đòn bẩy hòng xâm chiếm địa cầu.
Chưa nói đến, trong tài liệu mật mà Tịnh Kỳ đưa, còn rõ ngày tháng tương lai xảy ra những vụ việc gì trong lúc cô thi hành nhiệm vụ.
Nó ăn khớp đến kì lạ.
Nhờ vậy mà cô chỉ cần nghiên cứu, sửa đổi một chút là có thể thay đổi được một số việc tránh được thương vong đáng tiếc cho đợt vừa rồi.
Thảo nào lúc đưa cho cô, gương mặt Tịnh Kỳ lại bày ra vẻ nghiêm trọng như vậy.
Không ngờ rằng nữ chính lại có thể đoán được nhiệm vụ lần này của cô và tin tưởng mà giao cho cô thứ quan trọng vậy.
Vân Di nghịch ngợm lọn tóc của mình, cô chép miệng...
Sao cô có thể quên mất rằng trong nguyên tác cũ, nữ chính từng được trọng sinh và thu thập tài liệu giúp cho Khương Mục.
Nhờ thế mà Tịnh Kỳ có thể chiếm trọn thiện cảm của nam chính.
Còn việc vì sao Tịnh Kỳ biết, cũng có thể do cô ấy áng chừng thời gian xảy ra sự việc chăng?...
Ầy! Trí nhớ của cô dạo này tệ quá! Chắc phải kiếm cái gì tầm bổ lại mới được.
Cứ đà này thực không ổn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...