" Cô bé, em chuẩn bị kĩ lưỡng thế ?" Hiểu Tâm lật thêm vài trang sách, ngó sang chỗ giường đối diện, nơi Vân Di đang cắm cúi thu dọn đạc bỏ vào balo.
Hiểu Tâm với lấy gói bim bim đặt ở đầu giường mà khi nãy Vân Di cho, từ từ bỏ mấy miếng vào miệng.
Ừ, đồ ăn cô nhóc này chọn cũng không tệ " Thấy em có vẻ hứng thú với việc lần này.
Là tiền bối, chị cho em vài lời khuyên " Hiểu Tâm đặt quyển sách sang bên cạnh, khoanh chân, lấy thêm một miếng bim bim bỏ vào miệng rồi mới bắt đầu nói.
" Lúc đầu chị mới ra trường, được chuyển vào trong này làm việc.
Đều giống như mấy nữ quan kia, bị vẻ ngoài tuấn tú của ngài thượng tá làm cho si mê.
Haiz! Đoán chắc em cũng vậy phải không ?" Hiểu Tâm vừa kể, vừa nghĩ lại đến vẻ ngoài hào nhoáng như thần của Khương Mục, bật cười si ngốc như cô gái đang hồi xuân, tất cả đều thể hiện tôn sùng tuyệt đối.
Vân Di "..." bà chị, lạc chủ đề rồi kìa.
Việc đấy thì liên quan gì đến việc tôi sắp phải đi thực tập.
Hừ! Nghĩ ai cũng mê trai giống bà chị chắc.
Tiểu Hắc "...(;゚Д゚)..." kí chủ, cô nói thế không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm à.
Hiểu Tâm dừng một, thoáng chốc mặt lại xa xầm xuống, giống như kí ức nào đó bị lãng quên đột nhiên trỗi dậy" Nhưng đó chỉ là khoảng thời gian đầu, khi được rèn luyện dưới tay của ngài chị cũng như bao đồng nghiệp khác đều bị ám ảnh với việc huấn luyện.
Nó còn khốc liệt hơn khi chị còn học ở trường đại học.
Sợ đến nỗi chỉ cần nghĩ đến quãng thời gian đấy thôi cũng đủ rùng mình rồi ".
" Thế nên sau khoảng gian thống khổ ấy.
Nghe đâu đâu là sắp được đi thực tập chiến lược đánh trận giả.
Mấy tân binh như bọn chị ai cũng vui lắm.
Thật ra thì khi đi học bọn chị đã được đi thực tập rồi nhưng biết đâu đi ra ngoài làm nó sẽ khác thì sao? Chưa kể bọn chị sợ cái môn huấn luyện kinh hoàng của thượng tá rồi, thực tập đúng là giống thiên thần xuất hiện từ trên trời xuống vậy.
Ai ngờ...!".
Thấy mãi Hiểu Tâm không nói tiếp, Vân Di mới dừng động tác đang làm dở, cô ngẩng đầu lên ngó thì thấy Hiểu Tâm đang chăm chăm ăn hết gói bim bim trong tay.
Vân Di "...凸(⊙▂⊙ )..." mẹ nó, ngồi nghe kể chuyện thế này thật thách thức sự kiên nhẫn của cô.
Đồ tham ăn.
Xử lí xong xuôi gói bim bim, Hiểu Tâm thỏa mãn đem vứt túi không vào trong thùng rác, tiếp đến ngồi vào kể nốt câu chuyện " Trong khu thực tập ấy khủng khiếp lắm.
Còn nâng cấp độ hơn mức bình thường luyện tập cơ ".
" Tập huấn khó thế hả chị ?" Vân Di cúi xuống, tiếp tục công việc đang dở, cười cười đáp, điệu bộ có chút lo lắng.
" Đương nhiên " Bà chị tiền bối thấy mình vừa cho Vân Di được một thông tin bổ ích, liền hếch mặt lên " May sao giờ chị được phần khu quân đoàn khác, thỉnh thoảng vẫn làm một số nhiệm vụ đặc biệt của quốc gia nhưng vẫn nhàn hạ hơn trước nhiều.
Tuy vậy thượng tá khó tính là thế nhưng chị vẫn không thể nào thoát nổi u mê ngài thượng tá này " Hiểu Tâm xoa xoa má, hai bên má thoáng ửng đỏ.
Vân Di cười ha ha hai tiếng, cất nốt bộ dụng cụ của mình vào trong balo.
Chậc, con người này...
Hiểu Tâm là bạn cùng phòng của cô.
Lúc trước Vân Di mới đến, cô ấy đang có nhiệm vụ mật nên không có mặt.
Khoảng sau hai tháng cô ở đây Hiểu Tâm mới xuất hiện.
Hiểu Tâm là con người hướng ngoại, tính cách cũng không đến nỗi tệ.
Tuy nhiên có tật nói nhiều đến mức khiến Vân Di lười nghe.
Một con người khá đơn giản...
" Mà kể em cũng cừ đấy, như tân binh bọn chị hồi đấy phải mất gần một năm huấn luyện mới gọi là có chút trong tay mới được đi thực tập.
Ấy thế mà em chỉ cần mất hơn hai tháng đã có thể đi được rồi " Hiểu Tâm xoa xoa cằm nói.
" Tất cả đều nhờ vào may mắn cả " Vân Di phất phất tay, cười ngượng ngùng.
" Nghe mọi người nói, em toàn đi gây rối à.
Mấy đồng nghiệp chị kể, em giống hệt mấy kẻ hay thích đi gây chuyện.
Thấy ai không vừa mắt là đánh ngay " Hiểu Tâm nhìn cô không chớp mắt, hơi khó hiểu " Tuy thế, chị tiếp xúc thấy em khác hoàn toàn lời họ nói.
Sao lại nói oan cho người khác vậy ".
Vân Di vuốt vuốt sống mũi, cảm thấy tiền bối này thật đáng yêu, đơn thuần hết mức.
Thật ra họ nói đúng đấy, không sai tí nào đâu.
Cô vì không muốn phá tính cách của chủ thể nên mới thực hiện đúng nguyên những gì đã có ở trong nội dung khi chủ thể vừa mới vào quân khu.
Ít ra thì cách này cũng không tệ, Khương Mục luôn là người phạt cô và coi chừng cô đến khi hoàn thành nốt bài phạt.
Vì vậy mà thời gian tiếp xúc của cô và Khương Mục nhiều lên đáng kể.
Hiện tại việc đầu tiên mà Vân Di cần phải làm là để Khương Mục làm quen với sự xuất hiện của cô đã, rồi sau đó làm gì thì lúc ấy sẽ tính dần.
Chưa kể, danh tính thật sự là con của thiếu tướng của Vân Di luôn được Khương Mục giữ kín.
Thế nên là không có việc người trong quân khu biết được mà nương tay hay nịnh hót cô.
Mọi việc diễn ra thoải mái cho Vân Di hơn nhiều.
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa rồi mới đi ngủ sớm.
Dẫu sao, mai cô còn phải đi tham gia thực tập ở biên giới cùng Khương Mục, vì nam chính không thích người không tuân thủ quy luật nên không thể chậm trễ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...