Edit + Beta: SSNNA_anh12
Hàn Lạc Thần cười khẽ" “Vậy ngươi có thể tự đi rồi sao?”
“Ân ân ân!” Lạc Yên không ngừng gật đầu, nhưng mà Hàn Lạc Thần cũng không buông nàng xuống, mà là mở miệng nói: “Ta xem thấy bộ dáng ngươi rất mệt mỏi a, vẫn để ta ôm ngươi đi đi.”
Lạc Yên há hốc mồm, giãy giụa, đang tìm cách muốn đi xuống nhưng mới vừa động một chút đã bị Hàn Lạc Thần đánh một chút ở mông. Mặt nàng lập tức đỏ lên, đầu xỏ gây tội còn đang cố tình làm vẻ mặt ngay thẳng cương trực: “Đừng nhúc nhích, rơi xuống thì làm sao bây giờ?”
“Ô ô ô, Hàn Lạc Thần ngươi không biết xấu hổ……” Lạc Yên cảm thấy thật mất mặt, tiếp tục chôn trong lồng ngực hắn, ô ô ô lên án.
Hàn Lạc Thần hùa theo lời nàng nói: “Ân, ta không biết xấu hổ.”
Lạc Yên: “……” Đại phôi đản [1]! Thật không biết xấu hổ!
[1] Đại phôi đản: Trứng thối
Sau đó, nàng đã bị cái “Đại phôi đản” không biết xấu hổ này một đường ôm tới khách điếm.
Thời điểm tới khách điếm, Lạc Yên đã chết lặng. Làm bộ không nhìn thấy ánh mắt trêu trọc của những người bên cạnh, đứng ở gần Hàn Lạc Thần, chờ hắn đính phòng với chưởng quầy.
Lúc này sắc trời đã tối, khách điếm chỉ còn lác đác lưa thưa mấy khách nhân, còn có những thuyền khách (khách nhân trên thuyền) vừa rồi cũng ở trong khách điếm này. Hàn Lạc Thần cùng Lạc Yên và những thuyền khách đó đều giống nhau, đến phòng để hành lý liền xuống lầu ăn cơm.
Lúc này đã quá muộn, Lạc Yên cơm cũng ăn không vô. Hàn Lạc Thần cũng không miễn cưỡng nàng. Xem nàng vừa mới ăn không vô, liền gọi tiểu nhị giúp hắn mua bánh Thủy Tinh ở cửa hàng điểm tâm cách vách cho nàng ăn một chút.
“Ngươi muốn uy [2] ta ăn sao~~?” Lạc Yên làm nũng nói.
[2] Chỗ "uy" là nguyên bản. Chắc là uy hiếp.
Nàng chỉ là nói chơi, ai biết Hàn Lạc Thần quả thực làm như lời nàng nói, cầm lấy điểm tâm đưa đến miệng nàng.
"........" Lạc Yên một lần nữa lại bày ra vẻ mặt thất sách thất sách.
Mà sau khi ăn điểm tâm trong tay hắn, trong lòng cảm thán người nào đó không biết xấu hổ, nhưng nụ cười tươi rói trên mặt nàng chưa từng buông xuống, trong lòng đều giống như ăn mật, ngọt ngào, mềm mại……
Theo chân bọn họ là những thuyền khách trên thuyền vừa rồi cũng trụ lại cùng khách điếm, bọn họ bày ra vẻ mặt phức tạp, cảm giác không được ổn lắm....
Nếu bọn họ ở hiện đại nhất định sẽ lớn tiếng lên án ——
# Tổn thọ tổn thọ! Bổn bảo bảo đây đã tạo nghiệp gì, cư nhiên lại bị đôi cẩu nam nữ này cho ăn cẩu lương! #
# Chúng ta hãy đồng lòng giơ lên cây đuốc, thiêu chết những cặp đôi nam nữ! #
# Có trời mới biết mấy ngày nay ta xảy ra chuyện gì?!! #
# Tấm tắc......, ta đang ngửi thấy mùi luyến ái cùng cẩu lương a!! #
Sau khi ăn cơm xong Hàn Lạc Thần đưa Lạc Yên đến cửa phòng mới đi. Kỳ thật phòng hắn ở liền bên cạnh phòng nàng, nhưng mà nàng cũng không ngại ngại hắn đưa nàng.
Thời điểm Lạc Yên chuẩn bị vào cửa thì bị hắn giữ chặt, đặt một nụ hôn không hề có chút ái muội nào trên trán nàng: “A Yên, ngủ ngon, mơ đẹp.”
Lạc Yên ngơ ngác gật đầu, ngơ ngác đi vào. Đóng cánh cửa, nàng dựa trên tường, sờ lên trán thấy vẫn còn một chút ướt át, trong lòng giống như ùa vào một cỗ nhiệt lưu kì quái.
Một đêm này, Lạc Yên không có được như Hàn Lạc Thần hy vọng mơ đẹp, nhưng mà nàng ngủ rất khá.
Nhưng là, ở trong một phòng khác, Hàn Lạc Thần có một giấc mộng, mà giấc mộng của hắn cũng không phải là thứ có thể miêu tả được.
Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện tình huống dị thường của mình Hàn Lạc Thần: “……” (này thì nụ hôn không chút ái muội)
Sau đó hắn liền đỡ trán cười rộ lên, nguyên lai, hắn đối với nàng khát vọng như vậy…… (nhịn cả chục năm giờ không khát vọng mới là lạ:">)
Tiếp theo, hắn kêu tiểu nhị mang một thùng nước lạnh tới phòng hắn……
Lạc Yên không biết, người nào đó bởi vì nàng mà mới sáng sớm đã tắm nước lạnh. Tối hôm qua nàng ngủ rất khá, không có mơ thấy cái gì hết, thẳng đến khi ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ bò vào phòng, nàng mới tỉnh lại, vô thức mà cọ cọ vào chiếc gối mềm mại, đôi mắt mê ly mà nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu sắp xếp một chút hành trình kế tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...