Sắc trời đã tối dần Nhạc Ly đành phải đi xung quanh tìm nhà trọ.
Một lúc cuối cùng cũng tìm thấy, nếu không tối nay phải ở ngoài đường mất.
- Hoan nghênh quang lâm, khách quan ngài muốn dùng thiện hay ở trọ.
Tiểu nhị của quán trọ nhiệt tình mời chào.
Tuy nhìn cách ăn mặc Nhạc Ly trông có vẻ không sang trọng, nhưng nhìn kĩ thì lại không giống như làm người lao động chân tay.
Ở đây dưới chân thiên tử, quan lại quý nhân quá nhiều.
Một không cẩn thận là sẽ đắc tội với một vị hầu tước hay bá tước.
Nên cho dù tiểu nhị nhìn đến Nhạc Ly ăn mặc không được quý phái cũng không khinh thường.
Ai biết có thể là một vị quý nhân có sở thích đặc biệt thì sao?
Đi đến gần vị tiểu nhị này Nhạc Ly có chút xấu hổ xoa xoa mũi:
- Vị đại ca này, có cần tuyển nhân viên không? À ý ta là chỗ này có cần người giúp việc không? Việc gì ta cũng có thể làm được.
Chỉ cần chủ nhà trọ đây có thể cung cấp chỗ ở và ngày ba bữa là xong.
Tiểu nhị thấy thế thái độ liền biến chuyển, không cung kính như vừa rồi.
Quan sát từ trên xuống dưới Nhạc Ly:
- Chờ.
Ta đi hỏi chưởng quầy.
- Cảm ơn đại ca, làm phiền ngài.
Nhạc Ly có chút ngại ngùng nở nụ cười gượng, rồi liên tục cúi đầu cảm ơn.
- Nếu không phải thấy ngươi cũng lễ phép, ta mới lười lý ngươi.
Tiểu nhị vừa đi vừa lẩm bẩm, cũng may hắn là người tốt, gặp đúng lúc vừa có một vị quý nhân ra tay hào phóng, thưởng cho mọi người trong quán, nghĩ đến chưởng quầy cũng sẽ đồng ý.
Nhạc Ly coi như không nghe thấy, đưa mắt quan sát xung quanh.
Quán trọ đúng lúc đang giờ cơm chiều, trong quán có đông khách đang dùng thiện.
Lầu hai được che bằng những tấm rèm và phòng nên không rõ có người không.
Nhưng với chỉ ở đại sảnh số lượng người đang ăn cơm chiều cũng có thể thấy được nhà trọ này kinh doanh rất tốt.
Không hổ là ở kinh thành trung tâm kinh tế cả nước.
Một lúc sau, tiểu nhị dẫn theo một người tướng mạo điển hình của những ông chủ bụng phệ, nhưng trên mặt nở nụ cười có vẻ phúc hậu chắc phải thường xuyên tiếp xúc với quan lại, quyền quý, ngay cả đối với nàng cũng có vẻ ôn hòa.
- Chưởng quầy, chính là nàng.
Tiểu nhị Nói rồi chỉ vào Nhạc Ly.
Chưởng quầy họ Tiền nhìn nàng nghiền ngẫm trong chốc lát, thầm nghĩ: Trông bộ dáng cũng không giống như làm việc nặng nhọc.
Chẳng nhẽ là người sa cơ thất thế.
Cũng không phải không thể.
Ở đây mỗi ngày đều có người bị hoạch tội.
Thỉnh thoảng lại có chém đầu.
Cũng không mất tiền, chỉ cần chừa ra chút thức ăn và chỗ ở.
Chỗ thì có nhà kho còn trống, cũng lại có thêm một người giúp việc.
Bây giờ ít người có thể không lấy tiền mà chỉ cần ăn với nơi ở.
Đa phần người làm công đều là trụ cột của gia đình, còn phải nuôi cả nhà nên sẽ không chỉ cần như thế.
Lại còn hay xin nghỉ.
Tiền chưởng quầy cũng không phải là người khắt khe hay keo kiệt liền đồng ý nhận Nhạc Ly.
- Được thôi, công việc ngươi có thể hỏi Tiểu Mang- nói chỉ vào tiểu nhị bên cạnh.
Sẽ xem ngươi làm được việc gì? Tiểu nhị của quán đã đủ.
Nếu không ngươi làm việc ở nhà bếp.
Tiểu Mang sẽ giới thiệu ngươi với mọi người.
Ngươi có thể ở nhà kho, lát nữa tự ngươi dọn dẹp, Tiểu Mang sẽ phụ giúp ngươi, sẽ lấy cho ngươi thêm chăn đệm.
Đây chỉ là vì ngày đầu tiên nên sẽ hộ ngươi, không có lần sau.
Lát nữa ăn cơm sẽ ăn tập thể.
Tiền chưởng quầy nói rồi lại quay đi tiếp khách khác.
- Cảm ơn, cảm ơn chưởng quầy, ngài thật tốt bụng.
Nhạc Ly thực sự rất vui vẻ gặp được người có thể giúp mình trong lúc nàyvừa cười vừa nói.
Có thể họ cũng chỉ là thuận tay một phen nhưng không phải ai cũng thế.
Tiền chưởng quầy nghĩ bụng: Hắn cũng không phải là người tốt, chẳng qua chỉ là thuận tay thôi.
Cũng không mất cái gì.
- Mang ca, ta có thể gọi huynh như vậy đi?
Nhạc Ly nhìn về phía Tiểu Mang.
- Tùy ngươi, đi theo ta, ta dẫn ngươi đến kho, bên trong linh tinh vụn vặt, ta sẽ hỗ trợ ngươi.
- Mang ca thật tốt.
Nhạc Ly rất là vui vẻ, nếu không có sự giúp đỡ của Tiền chưởng quầy chắc cô phải ngủ ngoài đường mất.
Ban đêm ở đây không có điện, chỉ có đèn dầu và nến nên sẽ rất tối.
Nhà kho ở vào đằng sau sảnh chính, tận cuối hành lang.
- Ngươi không cầm theo hành lý sao?
Tiểu Mang bây giờ mới chú ý, cô gái này trên người trống trơn.
- Ách, ta không có.
Nhạc Ly bị truyền tống đến đây, trên người không có một cái gì, chỉ có mỗi bộ y phục mặc lúc đi xem mắt, vì quần áo khá dài, nên mọi người không thấy khác lạ.
Với lại quần áo dính bụi, không nhìn ra màu sắc ban đầu, nên không có ai thấy kì lạ.
- Lát nữa, ta giúp ngươi mượn quần áo của thím Vương, tuy màu sắc già dặn, nhưng ở đây chỉ có thím là nữ.
Không vấn đề chứ?
Tiểu Mang có vẻ như đang trưng cầu ý kiến của Nhạc Ly, nhưng nghĩ thôi cũng biết, không có sự lựa chọn khác.
- Thật làm phiền Mang ca, ta sẽ vào dọn dẹp trước.
- Phù.
Cuối cùng cũng thu dọn xong, đặt người nằm lên giường, Nhạc Ly suy nghĩ những gì mình trải qua cảm giác như một giấc mộng.
Hoàn thành ước nguyện báo thù? Cô thật không có kinh nghiệm.
Một mình ở nơi xa lạ, thời không khác biệt như này.
Không tránh khỏi sự cô đơn.
- Ta sẽ làm được.
Nhạc Ly tự an ủi mình, cô cần chút không khí mới mẻ, bèn đẩy cửa sổ bên cạnh giường.
Cô thu hồi lời nói cổ đại ban đêm không có điện sẽ rất tối.
Đối diện cô chính là kỹ viện hay còn gọi là thanh lâu trong truyền thuyết.
Nơi mà trong tiểu thuyết nữ chính xuyên không đến nhất định sẽ đến đây.
Đáng tiếc đến lượt cô thì không có tiền, ngay cả muốn chỗ ở cũng phải đi làm mới có thể trụ.
Quả nhiên không so sánh không đau thương.
Chỉ thấy thanh lâu này rực sáng như ban ngày, khách đến tấp nập, những nữ tử đang mời chào khách qua đường.
Ban ngày thật đúng là nhìn không ra, buổi tối lại tấp nập như vậy.
Lặng lẽ đóng cửa lại, thổi ngọn nến trên bàn, nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhạc Ly có thể quên hết những cảm xúc khi ngủ dậy vào ngày mai.
Bất kể là vui, buồn, tức giận chỉ cần ngủ.
Sáng mai thức dậy, cảm xúc đã quá, tuy kí ức còn nhớ nhưng cảm xúc lại không như lúc ban đầu.
Đây cũng có thể là một điểm đặc biệt khiến cho Nhạc Ly lúc nào cũng có thể hoàn thành tốt mọi việc mà cô muốn.
Chỉ cần ngủ, mọi phiền não đều tan biến.
Ngày mai Nhạc Ly còn phải dậy sớm bắt đầu công việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...