Mau Xuyên Hoàn Thành Nhân Sinh
Nhạc Ly mỹ mỹ ăn khi làm xong bánh.
Tiểu tâm linh của nàng bị tổn thương phải hảo hảo bù đắp.
Nhạc Ly quyết định phải đi dạo phố mua sắm mới được, giải tỏa căng thẳng.
Cảm giác gần đây dung lượng não của nàng không đủ.
Những sự việc xảy ra khiến nàng không thể hiểu được.
Giờ thì thật sự là đi mua sắm không cần nhìn giá.
Quản gia Đông Phương đã đưa cho nàng chiếc thẻ không giới hạn để dùng.
Nhạc Ly một mình đi mua quần áo, mĩ phẩm, giày..
Nàng tâm tình mỹ tư tư.
Đi cả buổi sáng có điểm mệt.
Nhạc Ly quyết định đi vào quán cà phê ngồi nghỉ một lát.
Vừa mở cửa đã có thứ gì đó bay thẳng đến trước mặt nàng.
Nhạc Ly không kịp né tránh, và thế là đụng trúng cái trán của nàng.
- Ai u.
Nhạc Ly kêu lên một tiếng, lấy tay xoa trán để giảm bớt đau.
- Lãnh Thiên Ca, ngươi nhất định đối xử với ta như vậy sao.
Trong quán cà phê ở một góc.
Có hai người nam nữ đang ngồi đó.
Tiếng nói của là của nàng.
Nữ nhân rất tức giận.
Đôi mắt vừa phẫn nộ vừa ủy khuất.
Nàng thích người nam nhân này.
Nhưng hắn nói chỉ là chơi đùa với nàng mà thôi.
Lãnh Thiên Ca ngón tay cầm lấy ly cà phê lên thưởng thức, không chút để ý trả lời.
- Ngay từ đầu ta đã nói rõ.
Là ngươi đòi hỏi quá nhiều.
Vừa muốn tiền vừa muốn tình cũng quá tham lam rồi.
Không nhìn lại bản thân mình là ai.
Ngươi cũng xứng.
Lãnh Thiên Ca trong ánh mắt không dấu nổi khinh miệt, cười nhạo trào phúng nữ nhân.
Này này cũng quá độc miệng rồi.
Nhìn xem đem nhân gia nữ hài tử tức đến thế nào rồi.
- Nhưng ta thật sự thích ngươi.
Nữ nhân ban đầu đúng là vì tiền mới ở bên Lãnh Thiên Ca.
Nhưng một thời gian tiếp xúc, nàng nhịn không được trầm mê với sự dịu dàng của hắn.
Nàng tưởng nàng khác biệt so với những nữ nhân kia của hắn.
Hắn thích nàng nhưng nàng sai rồi.
- Nhưng ta không thích ngươi.
Chúng ta hảo tụ hảo tán.
Lãnh Thiên Ca mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
Chuyện này xảy ra với hắn thường xuyên.
Ban đầu vì tiền tiếp cận hắn, sau đó lại lấy danh nghĩa ái ra để ép hắn làm này làm kia.
Thật đúng nghĩ hắn phi nàng không thể.
Cũng quá ngây thơ rồi.
Vây xem ăn dưa quần chúng bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Nữ nhân nhìn xung quanh có chút thẹn quá hóa giận, mặc kệ tất cả liền cầm lên túi xách đùng đùng rời đi.
Khi đi ngang qua Nhạc Ly, nàng dừng lại có chút áy náy xin lỗi.
- Xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận ném chiếc ly.
Ngươi không sao chứ.
Nhìn nàng trong mắt chân thành áy náy không phải giả.
Nhạc Ly hảo cảm đối với nàng nháy mắt trướng.
Vội cười hì hì xua tay.
- Không sao, không đụng trúng, chỉ xẹt qua thôi.
- Vậy là tốt rồi.
Nếu có chuyện gì gọi cho ta nhé.
Nữ nhân dù đang rất muốn rời đi, nhưng vẫn từ trong túi xách lấy bút và giấy.
Ghi số điện thoại đưa cho Nhạc Ly.
Nhạc Ly cũng chỉ có nhận lấy.
- Ta đi trước.
Nữ nhân nói xong quay đầu lại nhìn Lãnh Thiên Ca một cái.
Ánh mắt mang theo có chút không cam lòng rồi lại không thể nề hà.
Nàng lại quay đầu chào tạm biệt với Nhạc Ly.
- Bye.
Đúng là hồng nhan tình duyên thường lận đận.
Nhạc Ly nhìn Lãnh Thiên Ca lại nhìn bóng dáng của nữ nhân rời đi bắt đầu cảm thán.
Nhạc Ly đi đến bàn trống ngồi xuống, gọi một ly cappuccino và một ít bánh ngọt.
Trong thời gian chờ đợi.
Nhạc Ly xem lại thành quả của buổi sáng.
Nhạc Ly lấy từ trong túi ra một chiếc váy màu hồng.
Ừm, váy này để đi chơi.
Lại nhất nhất lôi những chiếc váy khác ra xem.
Nàng còn mua quần áo gió cho nàng và Nhạc Duệ.
Sắp tới Nhạc Duệ được dịp nghỉ lễ.
Nàng muốn hai người đi leo núi.
Lần này đi cũng có ý định mua ít đồ cho Nhạc Duệ.
Sau khi xem xong, rất là vừa lòng nàng lại nhét trở về chiếc túi.
Lôi quyển sách mới mua ra và bắt đầu đọc.
- Cappuccino và bánh của quý khách.
Người phục vụ lúc này bưng đồ đến
- Cảm ơn.
- Không có gì.
Nhạc Ly vừa đọc sách vừa uống cappuccino.
Nàng thoải mái thích ý mà ngồi dựa hẳn vào ghế.
Thỉnh thoảng mỏi mắt lại ngẩng đầu lên xem nhân sinh trăm thái qua lớp kính.
Cuộc sống bình yên, vô lo vô ưu mà nàng khát vọng.
Cuối cùng cũng được nếm thử.
Tận hưởng một chút cũng làm Nhạc Ly vô cùng thỏa mãn.
Thỏa mãn xong rồi nàng liền thanh toán tiền, xách theo bao lớn bao nhỏ và ra về.
Nhạc Ly hôm nay phải đến Đông Phương gia.
Ngày hôm nay nàng chính thức nhận thân.
Đông Phương Kiệt dẫn theo Nhạc Ly lần lượt giới thiệu người ở dòng chính của Đông Phương gia.
Có thể nói là rất đông vui, ba cô sáu dì chú bác.
Đây chỉ là dòng chính, còn dòng phụ thì nàng không cần phải gặp từng người như thế này.
Họ sẽ tự đến gặp nàng.
Đông Phương Tuyết bây giờ đang là năm nhất đại học.
Tính cách vẫn còn là một nữ hài tử hoạt bát sống động.
Nàng luôn kéo tay rúi rít nói không ngừng với Nhạc Ly.
- Ly tỷ, rất vui được gặp tỷ.
Nhà này toàn nam nhân, một mình ta rất nhàm chán.
Có những chuyện chỉ có nữ nhân mới có thể cùng chia sẻ được.
Nói xong Đông Phương Tuyết lộ vẻ ghét bỏ nhìn về phía Đông Phương Kiệt và Đông Phương Thanh.
Nhạc Ly nhìn Đông Phương Tuyết hơn hai mươi rồi mà vẫn giữ được sự ngây thơ như hài tử thì có thấy được sự bảo bọc của nam nhân trong nhà với Đông Phương Tuyết.
- Được, sau này có thời gian chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo phố.
Nhạc Ly cũng rất vui khi có thêm một tiểu muội.
Nhạc Duệ im lặng không nói đi cạnh bên Nhạc Ly, thấy nàng làm gì liền làm cái đó thật sự không khác gì trùng theo đuôi.
- Tỷ, Tiểu Duệ cũng quấn ngươi thật đó.
Đông Phương Tuyết khi biết Nhạc Ly có hài tử, lại còn lớn như vậy nữa thì rất ngạc nhiên đồng thời cũng rất khâm phục.
Tuy nàng sống trong sự bao bọc của Đông Phương gia nhưng không phải cái gì đều không hiểu.
Một nữ nhân ở bên ngoài kiếm tiền rất vất vả, hơn nữa còn phải nuôi nấng hài tử.
Nàng nghĩ cũng không dám nghĩ Nhạc Ly trải qua những gì.
Nhạc Ly nghe thấy Đông Phương Tuyết nói chỉ cười cười xoa đầu Nhạc Duệ.
Nhạc Duệ thật đúng là có chút dính người khi gặp người lạ.
Nhạc Duệ căn bản không thèm để ý Đông Phương Tuyết lời nói.
Theo lý thuyết hai người là chị em.
Nhưng bây giờ chỉ có thể là dì, cháu.
Nhạc Duệ đã nghe Nhạc Ly nói rõ về thân phận của hắn.
Lúc đó nghe xong hắn đúng là không có cảm xúc gì nhiều.
Đối với chuyện này hắn không hề bài xích nhưng cũng sẽ không vui vẻ tiếp thu.
Không bài xích là vì sự quyền lực nhà Đông Phương có thể giúp hắn làm những gì hắn muốn.
Không vui là vì thân phận của hắn chú định chỉ có thể ở trong bóng tối.
Giới thiệu xong hết một lượt.
Đông Phương Kiệt gọi Nhạc Ly vào thư phòng, hắn muốn nói chuyện riêng.
Nhạc Ly trấn an Nhạc Duệ khi hắn muốn cùng đi vào, nàng làm hắn chờ ở ngoài.
Sau đó nàng điều chỉnh tâm thái đi vào.
Ngày hôm nay phải gặp nhiều người, phải cười và nói nhiều như vậy khiến Nhạc Ly có điểm không thoải mái.
Nàng vẫn rất thích yên tĩnh hơn.
- Ngồi đi.
Ta cũng nói thẳng.
Tương lai ngươi có dự định gì không? Dù gì ngươi còn trẻ.
Đông Phương Kiệt cũng là chân thành mà hỏi.
Dù sao cũng đã nhận Nhạc Ly là con gái.
Tuy rằng hai người đều biết là giả nhưng người ngoài không biết a.
Hắn cũng không thể mặc kệ nàng.
Sau đó lại có tin đồn hắn không chăm sóc tốt con gái.
Thực ra trong lòng hắn cũng rất chờ mong có con gái.
Nhưng lão bà hắn mất sớm.
Hắn cũng không phải người trọng dục.
Chuyện xảy ra với mẹ của Nhạc Duệ là ngoài ý muốn.
Tương lai a.
Nhạc Ly đã định hướng tốt rồi.
- Ta muốn học làm đầu bếp.
Học một cách chuyên nghiệp từ lý thuyết đến thực hành.
Đông Phương Kiệt cảm thấy làm đầu bếp cũng không tồi.
- Vậy ngươi đã tìm được chỗ phù hợp chưa?
Vấn đề này Nhạc Ly phải nhờ vào Đông Phương Kiệt rồi.
- Còn chưa? Ta muốn nhờ ngươi tìm.
- Không vấn đề gì.
Vậy là xong.
Ta cũng chỉ hỏi ngươi vấn đề này.
Đông Phương Kiệt đối với yêu cầu này không có ý kiến.
Đối với hắn chuyện này chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.
- Cảm ơn.
Nhạc Ly nhìn trung niên nam nhân.
Thở dài, dù gì Đông Phương Kiệt cũng là một người cha.
Nhạc Ly có thể cảm giác được sự quan tâm của trưởng bối dành cho vãn bối.
Nụ cười của nàng chân thật thêm vài phần.
Sau đó hai người đi ra phòng khách.
Nhạc Ly cùng mọi người cùng dùng cơm trưa.
Toàn bộ sự hỗ động của đôi phụ tử vừa mới nhận về đều được sự quan tâm đặc biệt của mọi người.
Nhìn giữa hai người họ có vẻ khách sáo với nhau.
Thật là kì lạ.
Theo lý bình thường thì Nhạc Ly không thói quen nhưng sẽ phải biểu hiện ra một chút nhụ mộ chi tình đối với cha của mình chứ.
Đằng này lại không có gì.
Mọi người tâm tư khác nhau nhưng đều nhất trí không nói gì yên lặng dùng bữa.
Đông Phương Mặc thì đến tối mới có thể về, còn Đông Phương Dật thì lại đang ở quán bar nào đó.
Nhạc Ly từng nghe Đông Phương Mặc kể về Đông Phương Dật.
Sau những gì nghe hắn nói, Nhạc Ly có thể tổng kết như sau: Ăn chơi trác táng.
- _
Tối đó Đông Phương Mặc về có chút muộn.
Nhạc Ly không chờ hắn về nữa liền ngủ rồi.
Lần này nàng cùng với Nhạc Duệ trụ lại Đông Phương gia một thời gian, xem như để mọi người biết thân phận của nàng.
Nhận thức nàng.
Nhạc Ly tối hôm qua có chút lạ giường nên ngủ không ngon lắm.
Nàng tỉnh giấc mà đôi mắt vẫn còn mơ hồ, đi xuống lầu đều xiêu vẹo.
- Đã lâu không gặp.
Giọng nói trầm thấp của Đông Phương Mặc vang lên làm Nhạc Ly vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng liền hoàn toàn tỉnh táo lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...