- Không thể nào.
Nhạc Ly chưa bao giờ kích động như bây giờ.
Sao có thể, không phải Đông Phương Dật là người đã gây ra tai nạn cho mẹ của Nhạc Duệ sao? Người đó chẳng lẽ là tình nhân của Đông Phương Kiệt?
- Đúng vậy.
Đáng nhẽ ra ta phải nhận hắn từ sớm.
Tuy vậy những gì hắn nên có một xu cũng không thiếu.
Với lại ta cũng cảm tạ ngươi đã nuôi dưỡng hắn nên mới cho người tiền để mở nhà hàng.
Nếu không ngươi nghĩ vì chuyện gì mà ta phải làm vậy.
Đông Phương Kiệt từ tốn trả lời, nhất nhất nói ra những chuyện mà Nhạc Ly cảm thấy nghi hoặc.
Nhạc Ly quan sát kĩ khuôn mặt của hắn, lúc này mới phát hiện đôi mắt của hắn khá giống với Nhạc Duệ.
Không, phải nói là Nhạc Duệ có đôi mắt giống hắn.
Tuy Đông Phương Kiệt tuổi đã ngũ tuần, nhưng hắn bảo dưỡng thực hảo chỉ như tứ tuần.
- Vậy sao bây giờ ngài mới nhận Nhạc Duệ.
Điều này mới là Nhạc Ly nhất quan tâm.
Nếu biết từ trước thì không có lý do gì để chờ bây giờ mới nhận.
Cũng phải hơn một năm rồi, liệu trong đó có ẩn tình gì ở đây.
Đông Phương Kiệt nhất thời không nói chuyện nữa.
Gian phòng khách cũng không quá rộng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của mọi người và tiếng hít thở đều đều của Nhạc Duệ.
- Chuyện này nói ra rất dài.
Hôm nay cứ như vậy đã.
Sau một lúc im lặng, Đông Phương Kiệt mới chậm rãi mở lời.
- Chuyện Nhạc Duệ là con trai ta tạm thời chỉ có những người trong phòng này biết.
Tuy vậy ta muốn viết tên Nhạc Duệ vào gia phả thì phải có lý do chính đáng.
Đông Phương Kiệt chần chừ một lát rồi tiếp tục.
- Ta sẽ nói ngươi là con gái của ta bị thất lạc.
Mới tìm trở về.
Như thế Nhạc Duệ cũng sẽ có họ Đông Phương.
Nhạc Ly cảm thấy bầu trời rớt bánh có nhân, nhưng nhân này là ngọt là độc nàng cũng không chắc chắn.
- Ngươi tên đổi thành Đông Phương Ly.
Ừm, không tồi rất hay.
Đông Phương Kiệt tự nói tự trả lời, tự mình cảm thấy không tồi.
Nhạc Ly rất muốn nói là không cần, nhưng nàng nghẹn lại.
Nàng tuy biết trong đó có nội tình nhưng không thể không cân nhắc ích lợi trong đó.
Dẫu biết không có bữa cơm nào miễn phí nhưng Nhạc Ly nàng cũng không có gì phải sợ.
Chẳng qua nàng lo lắng cho Nhạc Duệ, mục đích thực sự khiến Đông Phương Kiệt muốn nhận lại con trai.
- Vậy tôi có thể làm gì cho ngài?
Đông Phương Kiệt ngẫm nghĩ một lát.
- Ta sẽ liên lạc với cô sau.
Cũng muộn rồi cô nên về đi.
Sau hôm nay sẽ có tin tức về việc tôi nhận lại con gái thất lạc.
Yên tâm sẽ không có hình cô trên đó.
Nhưng sẽ giới thiệu với cô trong gia tộc.
Còn chuyện về Nhạc Duệ, ở đây chỉ có chúng ta biết.
Mong cô sẽ nói với Nhạc Duệ.
Tôi mong lần sau gặp chúng ta sẽ đổi cách xưng hô.
Đông Phương Kiệt không trả lời.
Chỉ nói về chuyện nhận con gái khiến Nhạc Ly cảm thấy phía trước một mảnh mơ hồ không rõ.
Nhạc Ly chào từ biệt Đông Phương Kiệt.
Lần này trở về đi bằng xe của gia tộc.
Bây giờ thân phận Nhạc Ly đã khác.
- _
Đông Phương Mặc đang đi hưởng tuần trăng mật.
Tuy gọi là trăng mật nhưng giữa hai người cách cư xử chỉ có tương kính như tân, khách khí có thừa thân mật không đủ.
Đàm Tinh từ khi đính hôn với Đông Phương Mặc cho đến lúc kết hôn.
Địa vị của nàng ở trong gia tộc được nâng cao, ngay cả ở trong công ty những lão cáo già cũng không cứng đối cứng với nàng.
Có thể nói trăm lợi mà không có hại.
Chẳng qua là nàng trong lòng chính mình không thoải mái.
Tuy đối với Đông Phương Mặc cuộc hôn nhân này chỉ trên danh nghĩa nhưng đối với nàng có ý nghĩa rất lớn.
Hơn một năm nay Đàm Tinh biết bên người Đông Phương Mặc có kết giao với một nữ nhân.
Mặt ngoài thì hai người chỉ là bằng hữu bình thường.
Nhưng Đàm Tinh nàng từ nhỏ quen biết Đông Phương Mặc.
Biết hắn không dễ gì sẽ giao bằng hữu.
Đặc biệt mỗi lần ở bên nữ nhân đó, Đông Phương Mặc thật sự rất vui vẻ.
Nàng nhìn trộm bọn họ, cũng đã nhìn thấy nụ cười má lúm mà đã rất lâu nàng không nhìn thấy.
Đàm Tinh trong lòng có chút toan, nàng thừa nhận nhìn đến cảnh đấy nàng ghen tị.
Nhưng không sao, bây giờ hết thảy chỉ là quá khứ.
Đàm Tinh tin tưởng Đông Phương Mặc bây giờ sẽ là một người chồng tốt.
Đông Phương Mặc đang xử lý văn kiện trên máy tính thì chuông điện thoại reo lên.
- Hả? Cái gì? Ta đã biết.
Một tuần sau chúng ta sẽ về tham dự.
Sắc mặt của hắn từ bình tĩnh, kinh ngạc, đến bây giờ có chút mơ hồ.
Trong lòng lại như có sóng to gió lớn.
Hắn nhận được tin Nhạc Ly là em gái hắn, em gái hắn mới nhận về là Nhạc Ly.
Không bây giờ có thể gọi là Đông Phương Ly.
Một tuần sau hắn phải trở về nhận thân.
Đông Phương Mặc hồi ức lại.
Mẹ của hắn mất sớm.
Còn tưởng rằng cha hắn sẽ không tìm nữ nhân.
Không ngờ không chỉ có tìm, mà còn có một cô con gái lớn như thế.
Đông Phương Mặc mệt mỏi nằm dựa vào ghế, lấy tay ấn ở thái dương.
Cha hắn thật sẽ cho hắn kinh hỉ mà, không phải, mà là kinh hách mới đúng.
Hắn bây giờ không biết phải dùng cảm xúc gì để đối diện với Nhạc Ly đây.
Nên ghét bỏ hay nên vui vẻ.
Còn nhớ lần đầu tiên hắn gặp nàng là vào hôm mưa mùa hạ.
Hôm ấy hắn chỉ có lòng tốt muốn giúp đỡ một phen.
Nhìn nàng hôm ấy trông giống một nữ hài tử sinh ra trong một gia đình được sủng ái, vô lo vô nghĩ.
Nhưng không ngờ hắn đã nhầm.
Nhạc Ly đã phải một mình nuôi dưỡng Nhạc Duệ.
Một nữ nhân một mình chăm sóc hài tử rất vất vả, lại còn phải vất vả kiếm tiền.
Sau khi biết chuyện này, hắn rất cảm phục.
Vây nên thỉnh thoảng có thời gian lại đến nhà hàng ủng hộ nàng.
Hai người cứ thế trò chuyện với nhau.
Không ngờ lại hợp nhau từ cách nhìn nhận vấn đề và nhân sinh quan.
Cứ thế hắn thỉnh thoảng lại theo dõi từng hành động từng cử chỉ của nàng, rồi thích lúc nào không hay.
Đông Phương Mặc nhớ lại hồi ức có chút vui vẻ, nhưng sau đó lại cười khổ.
Chuyện hắn có thêm em gái cần thiết nói với Đàm Tinh.
Đàm Tinh thấy Đông Phương Mặc sau khi nghe xong điện thoại thần sắc có chút khác thường liền rất lo lắng, sợ xảy ra đại sự.
- Sao thế? Có chuyện gì sao?
- Ta có thêm em gái, ngươi có thêm em chồng.
Người này chắc ngươi cũng biết.
Đó là Nhạc Ly, bây giờ sẽ phải gọi là Đông Phương Ly.
Đàm Tinh nghe thấy tin tức này cũng kinh ngạc không kém.
Vậy chẳng phải trước kia hắn..
Đàm Tinh quan sát nét mặt Đông Phương Mặc.
Chỉ sợ biết tin này hắn mới là người sốc nhất.
Đàm Tinh có chút thở dài, cũng không biết phải nói gì với hắn.
Chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt đầy đồng tình.
Nếu chuyện này xảy ra trên người nàng.
Đàm Tinh tuyệt đối sẽ không thể giữ bình tĩnh như vậy.
- Một tuần sau chúng ta về.
- Được.
Đông Phương Mặc bây giờ hắn muốn ở một mình để bình tĩnh lại.
Ở giới hào môn này, tin tức rất linh thông.
Lãnh Thiên Ca nghe được tin tức này thời điểm đều tưởng đến trước mặt Đông Phương Mặc xem hắn biểu tình.
Lãnh Thiên Ca đương nhiên biết sự tồn tại của Nhạc Ly, vì hắn đã cho người theo dõi Đông Phương Mặc.
Cũng biết hắn thích Nhạc Ly nhưng chỉ là thích thầm.
Lúc mới biết được hắn cũng khó tin tưởng một người như Đông Phương Mặc mà cũng yêu đơn phương.
Hắn cũng quan sát Nhạc Ly, cảm thấy rất là kì lạ.
Nhạc Ly trên người cũng không có gì đặc biệt.
So tài năng cũng không thể bằng Đàm Tinh, nhan sắc cũng chỉ có thể tính thanh tú.
Hắn thực sự không rõ Đông Phương Mặc thích Nhạc Ly ở điểm nào.
Giờ thì có kịch hay xem rồi, Lãnh Thiên Ca một bộ sợ thiên hạ không loạn bộ dáng.
Nhạc Ly từ chối lời đề nghị vào ở biệt thự của Đông Phương.
Dù sao nàng chỉ là hàng giả, quan trọng nhất vẫn là Nhạc Duệ.
Nàng vừa đi đưa Nhạc Duệ đi học.
Chuẩn bị đi chùa cầu phúc.
Trước giờ nàng không tin thần thánh, bây giờ cũng không.
Chỉ là nàng tin nhân quả báo ứng.
Nhất định là nơi nào làm lỗi mới khiến cho nàng trong vòng hơn một năm nay đều xui xẻo.
Nặng thì gặp sát nhân biến thái, nhẹ thì đang đi trên đường bằng phẳng cũng ngã.
Lần này chùa ở trên núi cao.
Đi cũng phải mất hơn một ngày.
Cũng may bây giờ Nhạc Duệ cuối tuần mới về, nàng đi qua đêm cũng không sao.
Nhạc Ly bắt xe buýt.
Khi đến nơi, nàng nhìn xung quanh toàn là cây cối rậm rạp khiến Nhạc Ly cảm giác bất an.
Một nỗi bất an thân quen.
Bỗng đằng sau hình như có ai đang tiến gần.
Chưa kịp quay đầu lại thì nàng đã bị đánh vào gáy ngất đi.
Trước khi lâm vào hôn mê.
Nhạc Ly chỉ muốn nói tình tiết này như thế quen thuộc, nếu muốn bắt cóc làm ơn dùng thuốc mê đi.
Đánh vào gáy rất đau đó.
Với lại có chuyện gì không thể hảo hảo nói chuyện, phải dùng thủ đoạn này sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...