Lam Họa vội vàng đi đến sân viện của Vương phi để cầu kiến.
Tiểu Thuý nha hoàn của Lam Họa cung kính nói với người trong viện:
- Làm phiền Thiến tỷ thông báo, Quận vương phi có chuyện cầu kiến Vương phi.
- Là Quận vương phi sao? Nô tỳ đi thông báo ngay.
Nhưng giờ này chắc Vương phi đang dùng thiện, có lẽ sẽ Quận vương phi phải đợi rồi.
Tiểu Thiến lời nói lộ ra cung kính nhưng thái độ lại trái ngược lại, có vẻ không hề để ý.
Tiểu Thuý định ra mặt nhắc nhở Tiểu Thiến nhưng Lam Họa liền ngăn lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Làm phiền thông báo mẫu thân một tiếng, con dâu có chuyện cầu kiến.
Lam Họa cố ý nói to, để người bên trong nghe thấy, cô biết Vương phi có thể nghe thấy động tĩnh ở ngoài này.
- Vào đi.
Một giọng nói tràn đầy sự trầm tính và uy nghiêm.
- Con dâu thỉnh an mẫu thân.
Lam Họa hành lễ.
- Được rồi, không cần đa lễ, ngươi còn chưa ăn sáng đúng không? Lại đây cùng ăn.
Tiểu Thiến lấy thêm chén lại đây.
- Dạ, vâng mẫu thân.
Tuy trong lòng Lam Họa rất loạn, muốn mau chóng có thể nhờ Vương phi lợi dụng các mối quan hệ để có thể biết được chuyện gì đã xảy ra với nhà nàng.
Vì sao bị oan.
Vương phi - Tôn thị nhìn Lam Họa cũng biết cô đến vì chuyện gì, vừa mới sáng ra gã sai vặt thông báo tin cho Lam Họa nàng cũng biết.
Ở trong phủ Vương phi này chuyện gì nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
- Ta biết ngươi vội vàng chuyện gì, ta đã sai người đi tìm hiểu kỹ về chuyện này, ngươi đợi lát nữa sẽ biết.
Bây giờ ăn một chút đi.
Chắc sáng ra ngươi chưa kịp ăn đúng không?
Lam Họa thật đúng là vội vàng chạy đến đây, thật đúng là chưa kịp ăn sáng.
- Dạ, làm phiền mẫu thân rồi.
Nói rồi ra mắt cho Tiểu Thuý gắp thức ăn cho mình.
- Mặc nhi cũng thật là, lại chạy ra ngoài chơi, thật không hiểu chuyện, con nhiều đảm đương chăm sóc nó.
Tôn thị liêu nổi lên chuyện nhà, trong lời nói có vẻ trách cứ con trai thứ, nhưng ý cười nơi mắt đã rõ ràng.
Tôn Mặc thường ra ngoài du lịch, nên Tôn thị thật đúng là thỉnh thoảng mới thấy con trai thứ nên có chuyện gì bà cũng đều thỏa mãn nguyện vọng của con trai.
Lam Họa nghe đến Tôn Mặc trong nháy mắt biểu tình không tốt lắm.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã điều chỉnh lại biểu tình.
- Đây là bổn phận của con.
Mẹ chồng có thể nói xấu con trai nhưng con dâu mà nói xấu lại là chuyện khác.
Hai người câu được câu không nói những chuyện vụn vặt trong phủ, từ trang sức, y phục đến chuyện cô con dâu nhà họ Từ mới mang thai.
Nhắc đến mang thai, hai người đều yên lặng.
Lam Họa biết bà bà muốn có cháu nhưng chuyện này đâu thể chỉ dựa mình cô.
Đã kết hôn hơn hai năm Tôn Mặc hay đi ra ngoài, trong hậu viện lại nhiều người, nàng quả thực cũng không có cách nào.
Vương phi biết cũng chỉ trách cô vô dụng không lấy lòng được phu quân của mình.
Không phải nàng không muốn mà thực sự Tôn Mặc rất phong lưu, mưa móc đều dính.
Đầu tháng với mười lăm mới đến chỗ nàng.
Mà những lúc đó lại có người gọi đi.
Tôn thị nhìn biểu tình của Lam Họa cũng biết cô đang không vui.
Cô con dâu này bà cũng không có gì để phàn nàn chỉ là không biết nắm giữ lòng đàn ông nên vẫn không thể mang thai.
- Vương phi, Thuận tử về rồi.
Thuận tử bước vào hành lễ:
- Tham kiến Vương phi, Quận vương phi.
- Được rồi, chuyện mà ta nhờ ngươi tìm hiểu thế nào rồi?
Tôn thị hỏi, bên cạnh Lam Họa cũng lo lắng nhìn về phía Thuận tử.
- Hồi Vương phi, chuyện là Đại tướng quân bị phát hiện có thư từ qua lại trao đổi bản đồ của kinh thành cho nước Ngụy.
Hôm nay khi Hoàng thượng đang mở tiệc chiêu đãi cho sứ giả nước Triệu đến thăm.
Phát hiện giấy có con dấu của tướng quân và con dấu của Hoàng tộc nước Nguỵ trên bản đồ kinh thành được giấu trong kiếm của tướng quân, khi bỗng nhiên có thích khách tập kích hoàng thượng.
Tướng quân đã ra tay trong lúc đó đã làm rơi giấy ra.
Vừa nghe đến đó Lam Họa đã đứng dậy bật thốt lên:
- Không thể nào! Sao phụ thân có thể thông đồng với địch.
- Ngươi ngồi xuống, nghe hắn nói tiếp.
Tôn thị giữ lại Lam Họa.
- Hồi Vương phi, Quận vương phi, chuyện sau đó nô tài cũng không rõ lắm.
Nghe nói tướng quân đã bị nhốt vào Quan Thiên giám.
Chờ Phán Quan tỉ xét xử vào ngày kia.
Trước mắt không rõ có phải là vu hãm không nên chưa xét nhà.
Thuận tử nói xong, cũng đã lùi ra.
- Mẫu thân, con cần về nhà gấp.
Lam Họa hành lễ qua loa, dẫn theo Tiểu Thuý đi trước.
- Nhũ mẫu, chuyện này ngươi thấy sao?
Tôn thị hỏi bà vú của mình - Thân Hà, người chăm sóc bà từ khi còn ở nhà mẹ đẻ đến bây giờ.
Thân Hà dù được chủ kính trọng gọi một tiếng nhũ mẫu, nhưng bà biết, bà chẳng qua cũng chỉ là nô tỳ mà thôi.
- Hồi Vương phi, chuyện quan trọng thế này Vương gia sẽ biết.
- Cũng đúng, không biết khi nào Vương gia về, nhớ nhắc ta.
- Dạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...