Cổ Bàn tỉnh dậy sau một hồi hôn mê, hắn xem như đã đoán ra được ai đã hạ thuốc mê.
Nên nói Cổ Bàn tự phụ hay tự tin khi hắn có thể không đề phòng một người suốt ngày hi hi ha ha, khóc rồi lại cười, mọi cảm xúc đều viết trên mặt, dễ dàng đoán được.
Hắn tự nhận là có thể nhìn thấu một người, nhìn người đó như vậy vô dụng.
Nhưng thật ra lại khiến cho hắn một bất ngờ.
Hắn vẫn còn phải luyện luyện thêm việc nhìn người này.
Hắn hợp tác với lão tướng quân, hợp tác với Nhạc Ly, đều bị bọn họ không để trong mắt.
Lợi dụng hắn xong thì vứt bỏ, chẳng lẽ hình tượng mà hắn xây dựng lên quá hoàn mỹ, khiến bọn họ thật sự nghĩ rằng hắn thực sự ôn hòa.
Trong mắt Cổ Bàn xuất hiện một tia khói mù.
Cổ Bàn cũng mặc kệ bây giờ thân thể có chút không khỏe, đi đến chỗ A Nhất, A Nhị đánh thức hai người.
Hắn nhủ thầm dược tính này mạnh thật.
Người như hắn cũng coi như là nhiều lần bị bỏ thuốc mê nên hắn tự nhận là đối với thuốc mê, Cổ Bàn hắn thân thể có thể kháng cự.
Nhưng lần này hắn hoàn toàn bị động, không có một tia kháng cự nào mà cứ thế ngất đi.
Làm cho Cổ Bàn sinh ra tò mò về người có thể chế ra loại thuốc mê này.
Khi Cổ Bàn và hai người thuộc hạ của y đi ra căn nhà gỗ, thì thấy cảnh tượng một nữ nhân tiên khí phiêu phiêu đang gọi Lam Họa là con gái.
Hắn mừng rỡ đi đến.
- Tiên nhân ta cũng muốn tu tiên.
Cổ Bàn đi đến hành đại lễ với Hoa Thần, đối với một người là Thái tử như hắn, Cổ Bàn kiêu ngạo không phải hành đại lễ với bất kỳ ai, ngay cả với phụ hoàng hắn, Cổ Bàn chỉ là hành lễ theo phụ tử.
Nhưng đối với tiên nhân, sự cung kính không thể bỏ, nhỡ đâu chỉ là một ấn tượng xấu sẽ khiến hắn vuột mất cơ hội này.
Nhạc Ly nhìn thấy Cổ Bàn đã tỉnh không hề có một chút chột dạ nào.
- Thái tử, ngài đã tỉnh rồi, ta thấy ngài có vẻ mệt, chắc do gần đây thức khuya, nên muốn cho ngài ngủ một giấc thật ngon.
Nhạc Ly nhìn về phía Cổ Bàn vừa nói vừa cong môi cười, sau đó quay sang phía Hoa Thần.
- Tiên nhân, đây là người đã giúp chúng ta đi đến đây, nếu không có ngài ấy, chỉ sợ ngài không nhất định có thể gặp được Họa Họa.
Cổ Bàn đang tính muốn chế nhạo lời nói ngủ ngon của Nhạc Ly, nhưng nghe Nhạc Ly nói thế chỉ có thể nghẹn lại.
Hắn cúi đầu cung kính với Hoa Thần, nở một nụ cười miễn cưỡng xem như đồng ý với điều Nhạc Ly vừa nói.
- Chưởng môn, ngài xem?
Hoa Thần quay đầu nói chưởng môn.
- Tu tiên chú trọng chính là nhân quả, nếu đều là người đã giúp ngươi tìm được Họa nhi thì đều nên công bằng.
Ta nghĩ nên trắc linh căn, xem có thể thích hợp tu tiên, nếu không có linh căn cũng chỉ có thể đành từ bỏ đi.
Chưởng môn hắn nói những lời nãy cũng có những tâm tư trong lòng, lần này xuất hiện không chỉ một người.
Vậy có thể nói là biến số xảy ra và hạo kiếp sẽ càng trở nên nghiêm trọng.
Nhưng cho dù như vậy nhiều người lực lượng đại có lẽ sẽ vẫn hóa giải được hạo kiếp như những lần trước kia.
Trước đó hắn cần họ gia nhập tu tiên, đi theo môn phái học đến tu vi nhất định, sẽ được ra ngoài rèn luyện, đến lúc đó sẽ theo thiên ý.
Họ có thể gặp được kì ngộ, may mắn hay truyền thừa nào đều không phải do hắn quyết định.
- Ta không tu tiên, có thể bỏ qua ta, ta có thể xin ngài một thứ được không?
Nhạc Ly nói với Hoa Thần.
Phải nói ở đây mọi người đều kinh ngạc khi nghe nói có người không muốn tu tiên.
Tu tiên là như thế nào a? Là có thể tăng tuổi thọ, trường sinh bất lão, có sức mạnh hủy diệt.
Vậy mà có người lại không muốn ư?
Nhạc Ly đương nhiên muốn nhưng nàng đâu phải người thế giới này, một khi tu sẽ bị sét đánh.
Nàng không thể mạo hiểm được.
Hoa Thần kinh ngạc trong chốc lát:
- Đương nhiên có thể.
- Ta có thể muốn cái túi trữ vật được chứ?
Nhạc Ly mắt trông mong nhìn.
Nhiệm vụ đến đây cũng coi như sắp kết thúc.
Giờ nàng chuẩn bị trở về nên muốn túi trữ vật để đựng đồ.
Ở đây có nhiều thứ đáng giá như vậy.
Không lấy chẳng phải hối tiếc?
Hoa Thần đưa cho Nhạc Ly một cái túi trữ vật màu đen, nó rộng khoảng năm mươi mét vuông.
- Ngươi không có tu vi, làm sao có thể mở được túi trữ vật này?
Hoa Thần thật đúng là tò mò.
Một người thường lấy gì để mở túi trữ vật?
- Ta đương nhiên là có biện pháp rồi, chỉ có điều là bí mật, không thể nói.
Nhạc Ly giơ tay làm động tác im lặng.
Bên kia chưởng môn kiểm tra xong linh căn của Do Mạn và Cổ Bàn, không biết kết quả thế nào mà liền thấy y vui vẻ ra mặt.
Lam Họa trầm mặc đứng đó, không nêu ý kiến, bởi vì nàng muốn mau chóng có thể tu tiên, biến cường.
Không muốn để bản thân bị ủy khuất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...