Edit: Bối tiểu yêu
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️
Đường Nhất đứng bên cạnh, hắn nhìn máy theo dõi tuy không biết Tuyên tiểu thư nói gì, nhưng hắn biết hiện tại đương gia không vui.
"Đây có thể là kế sách của Tuyên tiểu thư."
Tư Vân Tà buông xuống mí mắt mặc dù biết đây là kế sách của cô nhưng vẫn rất khó chịu, nửa ngày lúc sau mới lên tiếng
"Tìm một luật sư lại đây."
"Vâng, đương gia."
Đường Nhất nhận lệnh, đợi trong chốc lát xem Tư Vân Tà còn gì giao phó, vẫn không thấy đương gia giao phó thêm việc, hắn liền lui ra.
Bên này, Hiên Viên Vinh một lần nữa bị Tuyên Vân Chi đánh gục, bị hai bảo tiêu nâng lên rời đi.
Thấy mục đích của chính mình đã đạt được, Tuyên Vân Chi tâm tình không tồi, vui vẻ tươi cười.
Không có bất luận người đàn ông nào lại vứt bỏ cô gái mình yêu sâu đậm cả, chưa kể cô gái đó lại sống không hạnh phúc, đây cũng chính là cơ hội của hắn.
Tuy rằng cuối cùng Hiên Viên Vinh không tỏ thái độ, nhưng vẫn nhìn ra được, hắn đang do dự, chỉ cần vài lời kích thích trên cơ bản liền không sai biệt lắm.
Vừa nghĩ, cô móc trong túi ra một cây kẹo mút, chậm rãi bóc vỏ kẹo.
Cửa phòng bổng nhiên mở ra, cô ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Tư Vân Tà đứng ở cửa nửa khuôn mặt tuấn mỹ bị che bóng tối che khuất, ánh đèn lại mờ ảo càng làm cho hắn trở nên hắc ám mị hoặc.
Cô nhanh chóng bóc hết nửa lớp kẹo còn lại vừa đi về hướng cửa
"Đương gia tới thật đúng giơ a."
Nói dứt lời tính đưa cây kẹo lên ngậm, ai ngờ miếng ăn tới miệng còn bị cướp đi, cô trăn trối nhìn cây kẹo đang bị một bàn tay thật đẹp đưa đi ra xa.
Tức a ( -_-)
Hắn nhìn cây kẹo trên tay nhíu mày
"Vật nhỏ loại đồ ăn này mà em cũng thích được à?"
Trong lời nói không nặm không nhạt nghe không ra cảm xúc gì trong đó.
Nhưng Tuyên Vân Chi nghe được rất rất nhiều lời trêu chọc trong đó.
Gì chứ? Cô thích ăn gì hắn quản được à??
Cô giơ tay dùng sức muốn lấy lại cây kẹo, cố tình hắn lại muốn chơi đùa cô đem tay nâng lên càng cao, một bên cố ý ép sát cô đến góc tường.
Tuyên Vân Chi nghiến răng nghiến lợi, thằng nhãi này thù cướp đồ ăn không đội trời chung.
Đang định lên tay áo xắn ống quần xông pha một trận, không ngờ người trước mặt ác liệt nhét cây kẹo vào miệng.
Trong miệng truyền đến vị dâu tây ngọt ngào, cô cảm thấy thỏa mãn trâm trạng lại vui vẻ.
Bên tai Tư Vân Tà trầm giọng nói
"Xem ra khẩu vị của Tuyên tiểu thư luôn thấp kém như vậy."
Như là lời nói này là có ý gì, muốn đánh nhau à.
Cô miệng ngậm kẹo, hừ một tiếng, thằng nhãi này thật đem cô trở thành quả hồng mềm?
Muốn nắm thế nào thì nắm à? Đâu dễ vậy!
Cô giơ tay dùng lực ấn xuống cánh tay hắn, thân mình xoay ngược dùng chân đá mạnh vào mặt Tư Vân Tà, cô ra tay rất nhanh, lực đạo dùng thật sự là 100% sức lực.
Rất giống như cô đang lấy Tư Vân Tà làm bao cát để cô trút giận.
Tư Vân Tà mặt không đổi sắc nhẹ nhàng dùng một tay ngăn cản công kích của cô, nào biết Tuyên Vân Chi mũi chân vừa chuyển, bùm một tiếng, nhẹ nhàng xoay ngược lại đem người một phen ấn vào tường.
Tuyên Vân Chi bộ dáng giống như một tiểu ác bá, nâng cằm hắn lên rút cây kẹo trong miệng ra nhắm chuẩn một đường cắn xuống.
Hắn cảm nhận được môi mỏng bị cái gì đó mềm mại chạm vào, nhưng chưa được 1 giây từng trận đau đớn truyền đến, hắn sửng sốt ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm
Vật nhỏ này thật không ngoan.
Cảm thấy cắn đủ rồi, cô nhanh chóng buông ra.
Hừ hừ hai tiếng, trong mắt hiện lên vẻ kiêu căng,
"Thấp kém? Vậy, tôi coi trọng Tư đương gia, chẳng lẽ Tư đương gia cũng cảm thấy mình là đồ vật thấp kém sao?"
Nói xong, mặc kệ Tư Vân Tà còn đang sững sờ, cô quay người tính toán rời đi.
Hừ! Dám nói nàng phẩm vị thấp??
Cái này quả thực không thể nhẫn.
Nhưng cô đi đâu dễ như vậy, đi chưa được mấy bước đã bị người nào đó nắm lấy cổ tay của cô, kéo lại.
- --------------------oOo----------------------
Edit: Các tình yêu của tôi ơi hãy cho tôi thấy tôi vẫn còn tồn tại đi mòa ????????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...