Edit: Bối tiểu yêu
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️
Ánh mắt cô gái mê mang, miệng lúc mở lúc đóng kèm theo là tiếng ren rỉ uyển chuyển, phía trên người đàn ông hung mãnh không ngừng đưa đẩy phát ra những tiếng thở dốc, nhìn đi nhìn lại vẫn không hề thấy có một tia cưỡng ép cùng bắt buộc.
Tuyên Vân Chi ngồi ở trên bàn, miệng ngậm một cây kẹo que, cẩn thận thưởng thức.
“Đầm” cửa phòng điều khiển bị đá văng.
Tuyên Vân Chi ngẩng đầu, liền thấy Tư Vân Tà một thân tây trang màu đen hưu nhàn, một tay đút ở trong túi quần tay kia buông thỏng dáng người đĩnh bạt hân trường, khuôn mặt tuấn mỹ vô song, con ngươi hẹp dài từ lúc bước vào vẫn nhìn chằm chằm Tuyên Vân Chi.
Tuyên Vân Chi sửng sốt
“Sao anh lại tới đây?”
Tư Vân Tà lạnh mặt, chậm rãi nói
“Đến xem em lại đang làm chuyện xấu gì.”
Nghe hắn nói, cô theo bản năng lạch cạch một chút, đem laptop trên tay khép lại.
Động tác của cô nhanh lại không nhanh bằng cái liết mắt của hắn, Tư Vân Tà nhướng mày
“Động tác khá nhanh, thật nhìn không ra.”
Tuyên Vân Chi mặt không đỏ tâm không loạn, nhanh chóng trả lời
“Không có, do anh nhìn nhầm.”
Chỉ là lời vừa dứt, laptop trên tay cô vì sập nguồn vô cớ, hình ảnh lúc vốn dĩ phải truyền vào máy tính của cô lại hiện rõ mồn một trên màn hình tv.
Nghe nhưng âm thanh ái muội từ từ bị khuếch đại, Tuyên Vân Chi thật sự là muốn chửi thề.
Thấy Tư Vân Tà từng bước ép sát, trên mặt biểu tình trở nên thâm thúy nghiền ngẫm.
“Thật không ngờ Tuyên tiểu thư lại thích thể loại này?”
Tuyên Vân Chi nỗ lực duy trì nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng lại không ngừng đem 8 đời tổ tông cái máy tính.
“Cũng tạm.”
Nghe cô trả lời, Tư Vân Tà sửng sốt, ngay sau đó trên mặt tươi cười càng thêm thâm thúy.
“Phim hay như vậy một người xem thì thật phí, đến đây cùng xem?”
Vừa nói vừa ngồi lên chiếc ghế dựa trước mặt Tuyên Vân Chi.
Đôi chân thon dài, xảo diệu chặn ngang người cô, lưng tựa vào ghế ngồi, biểu tình lười biếng.
Đường Nhất chờ ở cửa, tự giác đem cửa phòng điều khiển đóng lại.
Phòng điều khiển chỉ còn lại Tuyên Vân Chi cùng Tư Vân Tà, trên màn hình lớn không ngừng trình diễn xuân cung đồ.
Tư Vân Tà nhìn màn hình mặt không đổi sắc, hắn không biết người phụ nữ kia là ai, nhưng vẫn nhận ra Lãnh Băng Hàn.
Nhìn lại Tuyên Vân Chi một bộ dáng không liên quan đến mình,
“Em hạ dược?”
Tuyên Vân Chi khẻ lắc đầu,
“Hạ dược? Tôi lười làm mấy chuyện thất đức đấy”
Lời kia vừa nói ra, người không biết còn tưởng cô là thánh mẫu.
Đem laptop đặt ở trên bàn, cô ngồi bắt chéo chân, một tay cầm kẹo
“Tôi chỉ hiếu kính tặng Tưởng Tiểu Liên một ly rượu, ám chỉ bên trong hạ dược.
Bất quá cũng chỉ là cái dạng này thôi.”
Trên thực tế bên ly rượu không có bỏ thuốc, nó chỉ là một loại rượu mạnh, hơn nữa lúc co bước ra cửa phòng cũng không khóa.
Nếu như Tưởng Tiểu Liên không muốn, hoặc vẫn nghĩ đến Nam Cung Vũ, sẽ cố gắng rời đi.
Nhưng chính cô ta muốn cùng Lãnh Băng Hàn lăn giường, trách sao được Tuyên Vân Chi.
Tư Vân Tà nhìn cô gái trước mặt, biểu tình vô tội, một bộ dáng cái gì đều không biết, ý cười càng sâu, đột nhiên giơ tay nắm lấy cổ tay của cô dùng lực kéo, liền đem người từ trên bàn kéo xuống dưới, để cô ngồi trên đùi mình.
Tuyên Vân Chi đầu đầy hắc tuyến, chỉ cần có hắn ở đây, luôn xuất hiện những tình huống không đoán trước được.
- --------------------oOo----------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...