Vương Tiêm cùng Tử Bạch kết hôn đã hai năm, lúc này một nhà ở trong bệnh viện.
"A! Tử Bạch! Em không sinh! Không sinh! Đau qua a!" Một đạo âm thanh tê tâm liệt phế trong phòng truyền đến.
Tử Bạch nghe được liền chạy vọt vào, đến bên cạnh Vương Tiêm gắt gao giữ chặt.
" Sao sinh con lại đau như vậy! không thấy vợ tôi ở bên trong kêu sao!" Tử Bạch dùng sức thoát tay Trương Vũ: " Cậu buông tôi ra!"
" Một người đàn ông chạy vào đó làm gì! Sinh con là như vậy, khi đó vợ tôi còn kêu thảm thiết hơn." Trương Vũ hướng hắn quát.
" Chính là..." Tử Bạch suy sút, ngồi xổm dưới đất dùng sức gãi đầu, lại đến trước cửa, Trương Vũ lại lại chạy nhanh giữ chặt hắn.
" Tôi không đi vào, tôi chỉ ở cửa nghe thôi." Tử Bạch muốn ném tay Trương Vũ ra, nhưng Trương Vũ nghe được vẫn không buông, làm bộ dáng cậu muốn nghe thì nghe đi, tôi cần phải giữ chặt.
Tử Bạch không cố với Trương Vũ nữa, bởi vì lúc này bên trong lại xuất hiện tiếng la.
" Chồng ơi! Em đau! Đau quá a!" Lần này Vương Tiêm mang theo tiếng khóc nức nở.
" Đừng khóc đừng khóc, Vương Tiêm, chúng ta sinh đứa này thôi, về sao không sinh nữa! thật sự không sinh nữa!" Tử Bạch ở bên ngoài gào thét.
Có thể âm thanh Tử Bạch hữu dụng, âm thanh Vương Tiêm bên trong nhỏ dần.
Bốn vị phụ huynh ở đây còn có Tử Tuệ với Trương Vũ, nhìn bộ dáng Tử Bạch tựa như hắn cũng muốn sinh.
Tử Tuệ lúc này ôm một em bé trong ngực, vẻ mặt cười khổ nhìn hai người đàn ông ở trước cửa.
Nửa giờ đi qua, âm thanh Vương Tiêm ở bên trong càng ngày càng nhỏ, Tử Bạch càng sốt ruột, đứng ở cửa tựa như muốn vọt vào xem, vốn dĩ hắn đã đi vào,thấy Vương Tiêm đau không thôi, hắn ở bên cạnh lo lắng suông, vẫn luôn làm trở ngại chứ không giúp gì được, bị bác sĩ đuổi ra ngoài.
Rốt cuộc đèn đỏ ở bảng cũng đã tắt, cửa cũng mở, một người ôm hai rm bé ra tới, nhưng Tử Bạch trực tiếp chạy đến mép gường xem Vương Tiêm.
" Vợ, bà xã, Vương Tiêm." Tử Bạch nhìn Vương Tiêm trên gường nhắm mắt, trong lòng đau đớn không thôi, nhẹ nhàng hôn trên môi cô một cái.
" Sản phụ bình thường, đứa trẻ cũng bình thường, cho nên không cần lo lắng." Dọn dẹp xong đồ, một bác sĩ bên cạnh nói.
" Vâng, cảm ơn bác sĩ." Tử Bạch đứng trong phòng hướng mọi người khom lưng.
Vương Tiêm được chuyển vào phòng hồi sức, Tử Bạch ngồi bên cạnh nghiêm túc nhìn, đột nhiên nghĩ tới gì đứng lên.
" Đứa nhỏ đâu?"
" Giờ mới nhớ tới con sao? Mẹ cho rằng trong lòng con chỉ có vợ co thôi," mẹ Tử Bạch trên tay ôm một đứa nhỏ.
Tử Bạch vội vàng đi qua, nhìn thịt cầu phấn nộn, trên mặt ngăn không nổi sự vui sướng:" Con con, con con cùng với Vương Tiêm."
" Đây là con gái."
" Con gái càng tốt, về sau lớn lên xinh đẹp giống mẹ nó!" Tử Bạch ôm đứa nhỏ đi đến méo gường." Bà xã, đây là con gái chúng ta, chờ em tỉnh dậy rồi đặt tên cho nó."
" Muốn con gái liền không cần con trai?" ba Vương Tiêm cũng đi đến.
" A? Con trai?" Tử Bạch chậm một phách nhìn qua, quay lại thấy đứa nhỏ trên tay Vương ba, ánh mắt có điểm nghi hoặc.
" Vương Tiêm sinh long phượng thai! Tiểu tử ngốc này!" ba Tử Bạch bên cạnh nhìn không được.
" Long phượng thai? Thật sự?" Tử Bạch nhanh chóng ôm đứa nhỏ, tren mặt càng mừng như điên không thôi.
" Cậu thật là! Một lần liền ôm hai đứa! mà lại là long phương thai!" Trương Vũ rất tức giận nói, ánh mắt hâm mộ không thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...