Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Editor: Mặc Thanh Nghi

Hạ Diệc Sơ sử dụng kim khẩu khiến những người đó không chỉ xem Tô Thanh thành Hạ Diệc Sơ, ngay cả những việc đời trước họ làm với Cố Hoãn Hoãn, nay cũng dùng tất cả lên người Tô Thanh.

Bởi vì lúc trước, thuốc kích dục và ma túy cùng phát tác cho nên thần trí Tô Thanh không rõ ràng cũng không có cảm giác được có cái gì không đúng, ngược lại còn nóng bỏng đáp lại động tác những người đó.

Hiện tại thần trí Tô Thanh đã tỉnh táo lại, chỗ kia còn chưa từng *** qua, lần đầu tiên lại bị nhiều người mạnh mẻ xâm phạm, thân thể sẽ có bao nhiêu đau đớn. Ngay cả tâm lý Tô Thanh tốt đến đâu cũng không thể thừa nhận nổi chuyện hắn thế mà bị nhiều thiếu niên cùng nhau mạnh mẽ xâm phạm như vậy. Hơn nữa những người đó đều là bạn từ nhỏ đến lớn với hắn, hắn còn là người gọi điện thoại hẹn bọn họ đến.

Tô Thanh nằm ở trên giường, không thể tin được những việc này lại mơ mơ hồ hồ xảy ra như vậy.

Còn có chuyện gọi điện thoại báo án, Tô Thanh nhớ rõ, hắn trước giờ không có gọi.

Nhưng cảnh sát có ghi âm cuộc điện thoại hắn gọi báo án, chứng cứ vô cùng xác thực làm cho Tô Thanh không thể nào giải thích được.

Tô Thanh cảm giác mơ hồ cực kỳ.

Trên cơ thể dính dính, lúc nóng lúc lạnh, nhớ lại những chuyện đám người đó làm với mình, Tô Thanh cảm giác từng đợt ghê tởm.

Trong phòng giam mùi thật khó ngửi, mùi chuột chết trộn lẫn với mùi tanh cùng mùi mốc, Tô Thanh mới vào chưa đến nửa ngày mà cứ như đã qua cả thế kỷ vậy.

Chỉ là lúc này Tô Thanh sẽ không ngờ đến, cả ngày hôm sau, những người cường bạo xâm phạm hắn lại vô cùng nhớ hắn đang bị nhốt tại phòng tối an lặng (an tĩnh + lẳng lặng).


Lúc này, một lần bắt được bảy thiếu niên chích ma túy ở biệt thự, trong đó lại có liên quan đến ba gia tộc đầu sỏ của N thị, trừ Cố gia không bị gây khó dễ, ba gia tộc kia đều bị kéo xuống nước, đối với N thị đúng là tin tức bùng nổ.

Không đúng lúc, mấy năm nay nhà nước nghiêm khắc chống ma túy và quan hệ bất chính, hành vi lớn mật của mấy thiếu niên chính là đụng vào họng súng.

Trực tiếp bị chính phủ xem thành thành phần không có giáo dục, mặc kệ người nhà nhét tiền nhiều thế nào cuối cùng đều bị đuổi về.

Mà con trai bọn họ vẫn tiếp tục bị giam giữ.

Mấy người ở gia tộc kia thấy không thể xoay chuyển được chuyện của con mình thì đem hết tinh lực lên người Tô gia, tất cả mọi người cùng nhau liên thủ chèn ép Tô gia thành một trận binh hoang mã loạn.

Sinh hoạt của Cố gia cũng không có an tĩnh.

Từ ngày Cố Thâm hôn Hạ Diệc Sơ xong, trước mặt Hạ Diệc Sơ không hề che dấu tâm ý của hắn với vô, hành động đối với Hạ Diệc Sơ cũng càng ngày càng thân mật hơn.

Hạ Diệc Sơ rốt cuộc cũng cảm giác được có gì đó không thích hợp.

"Hệ thống, ngươi có chuyện gạt ta phải không?" Hạ Diệc Sơ hỏi 233.

"Ký chủ hỏi chính là phương diện kia? Nếu là về nơi tôi đến, tôi đây nhất định không thể nói cho ký chủ biết, cái này là bảo mật riêng tư."

"Ta không phải hỏi ngươi cái này. Lúc trước ta thật sự thích Thẩm Già Diệp. Nhưng vào thế giới này, nhìn thấy Cố Thâm, chính là..." Hạ Diệc Sơ nhíu nhíu mày, không biết nói thế nào.

Cô rõ ràng nhớ rõ mọi chuyện nhưng lại không có sinh ra cảm giác, giống như thiếu thiếu cái gì đấy.

Hạ Diệc Sơ tuy không nói rõ ràng, nhưng hệ thống 233 đã đi theo Hạ Diệc Sơ lâu như vậy nên rất nhanh hiểu rõ ý tứ của cô.

"Ký chủ cô đến thế giới đó là để làm nhiệm vụ, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ tôi đều lấy đi tình cảm của cô đối với thế giới đó."

"Thì ra là thế sao?" Hạ Diệc Sơ ngẩn người, làm sao cũng không nghĩ đến đáp án này.

Cô còn tưởng là cô quá hoa tâm.

Rõ ràng nhớ rõ từng chuyện lúc trước khi ở bên nhau cùng Thẩm Già Diệp, nhớ rõ lúc đó tim đập mặt đỏ nhưng bây giờ đáy lòng lại không chút gợn sóng. Bất quá, bây giờ người này đang ở bên cạnh cô, thật tốt.


Hạ Diệc Sơ cong cong môi, thay quần áo rồi mở cửa xuống lầu.

Trùng hợp là cửa phòng bên cạnh phòng Hạ Diệc Sơ cũng mở ra, Cố Thâm mặc đồ ở nhà từ trong đi ra.

Khi nhìn thấy Hạ Diệc Sơ, trên mặt Cố Thâm nở ra nụ cười nhẹ.

"Chú nhỏ, chào buổi sáng." Hạ Diệc Sơ dừng bước chân lại, đứng ở cửa phòng mình, định chờ Cố Thâm đi trước.

Mà không ngờ Cố Thâm đi đến trước mặt cô, cúi đầu hôn lướt qua trán cô như chuồn chuồn nước, "Hoãn Hoãn, chào buổi sáng."

Hạ Diệc Sơ cúi đầu không có đáp lại, Cố Thâm cũng không thèm để ý, lôi kéo cô xoay người cùng nhau xuống lầu. Hắn từng nói cho cô một tuần suy nghĩ.

Dưới lầu dì Trương đã sớm chuẩn bị bữa sáng cho hai người, hôm nay Cố Thâm không cần đi làm, Hạ Diệc Sơ cũng không cần đi học.

Cố Thâm ngồi ở bên cạnh Hạ Diệc Sơ, vừa định hỏi Hạ Diệc Sơ muốn đi đâu chơi, di động trong túi lúc này đột nhiên vang lên.

Cố Thâm nhíu nhíu mày, lấy điện thoại ra, nghe máy: "Alo, Giám đốc Vương?"

Hạ Diệc Sơ ngồi bên cạnh thấy Cố Thâm tâm tình vốn đang không tồi nhưng sau khi nghe điện thoại xong thần sắc liền có chút ngưng trọng, mày cũng nhíu lại.

Có vẻ như người ở đầu dây bên kia nói chuyện gì đó khiến hắn không hài lòng.

"Tôi biết rồi, mang người đi trước, tôi đi qua xem." Cố Thâm phân phó giám đốc Vương bên kia.

Cúp điện thoại xong, Cố Thâm liền đứng dậy ra cửa, nhưng nghĩ đến cái gì, hắn quay đầu nhìn Hạ Diệc Sơ, hỏi:


"Hoãn Hoãn, đi cùng chú."

"Đi đâu?" Hạ Diệc Sơ nghi hoặc nhìn hắn, tuy ngoài miệng ngữ khí dò hỏi nhưng bản thân đã đứng dậy khỏi sô pha.

"Muốn gặp ba mẹ cháu không? Bọn họ đến."

Hạ Diệc Sơ bị lời của Cố Thâm làm cho sửng sốt, Cố Thâm duỗi tay kéo cô, hai người cùng nhau ra ngoài.

Tài xế lái xe, Cố Thâm và Hạ Diệc Sơ cùng ngồi ở ghế sau, Hạ Diệc Sơ vẫn luôn cúi đầu, không nói gì.

Hai người kia là do Tô Thanh mang đến nhưng vẫn chưa nhận được chỉ thị hành động của Tô Thanh, mấy ngày trước nhìn thấy tin tức Tô Thanh bị bắt trên TV, kìm nén không được liền đến trước Cố thị làm ầm ĩ.

Vừa nãy giám đốc Vương gọi điện thoại cho Cố Thâm là để báo cáo chuyện này.

Cố gia có con nuôi không, chuyện này đối với người trên dưới công ty thì đây cũng không phải chuyện bí mật.

Vốn muốn đem hai người này đuổi đi, chỉ là không chịu nổi hai người kia quậy phá lăn lộn, lời nói của hai người đó giống như bắc loa, rống lên thì hấp dẫn ánh mắt người đi đường.

Hai người kia giống như là đã có chuẩn bị, lời nói chuẩn xác, vẻ mặt chắc chắn, nghe tin, giám đốc Vương đến, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng nổi lên nghi ngờ, đành phải gọi điện thoại cho Cố Thâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui