Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Editor: Tại Hạ Không Yêu (Bổ sung, đây là chương do một bạn độc giả làm)

Lần này Cố Thâm trở về, có đem một món quà về cho Hạ Diệc Sơ.

Hạ Diệc Sơ chậm rãi mở hộp quà ra ở ngay trước mặt Cố Thâm, phát hiện bên trong là một chiêc vòng cổ thủy tinh được làm bằng thủ công hết sức tinh xảo và xinh đẹp.

"Thích không?" Cố Thâm đứng trước mặt Hạ Diệc Sơ, mở miệng hỏi.

"Thích, cảm ơn chú nhỏ!" Hạ Diệc Sơ cười, đưa tay lên vuốt ve chiếc vòng cổ như bảo bối.

"Chú đeo giúp cháu!" Cố Thâm mở miệng, chờ Hạ Diệc Sơ gật đầu, lấy chếc vòng, đeo vào cổ Hạ Diệc Sơ.

Làn da Hạ Diệc Sơ vốn mười phần trắng nõn, giống như trẻ con mới sinh. Cố Thâm đeo vòng cổ cho cô, ánh mắt dừng lại ở phần cổ trắng nõn, ngón tay vừa động, lại đem tay thu về.

Từ khi Cố Thâm trở về, Hạ Diệc Sơ loáng thoáng cảm thấy giữa bọn họ có cái gì đó thay đổi, nhưng lại giống như không có gì biến hoá.

Cụ thể là cái gì chính cô cũng không thể nói rõ, chỉ là cảm giác động tác gần đây của Cố Thâm với cô càng ngày càng thân mật.


"Hệ thống, chuyện này là thế nào?" Hạ Diệc Sơ hỏi hệ thống 223.

"Ta nghĩ hẳn là do hảo cảm của Cố Thâm đối với ngươi lại tăng lên!" Hệ thống 223 nói, "Hiện tại hảo cảm của Cố Thâm đối với ký chủ là 805 điểm( nó viết thế! Ta cũng không hiểu a~~~), đã vượt quá mức tối đa là 100. Đánh giá: Cô gái nhỏ thực ngoan ngoãn."

"Chắc vậy!" Hạ Diệc Sơ không chút nghi ngờ gật đầu.

Mỗi lần Hạ Diệc Sơ tan học không thể nào lúc nào cũng chạm mặt với Tô Thanh ở rừng cây nhỏ. Hơn nữa, sau khi Tô Thanh biết được thân phận thật của Hạ Diệc Sơ từ thám tử, phát hiện ra cô đúng là con gái nuôi của Cố gia. Trong lòng Tô Thanh, trừ bỏ ham muốn đối với Hạ Diệc Sơ không thể cho ai biết, hắn còn có một ý tưởng khác.

Chỉ là ý tưởng này, cũng chỉ có thể để Tô Thanh ngẫm nghĩ lại. Trước khi tìm được hai người kia, hắn sẽ không để lộ chuyện này ra với bất cứ người nào.

Nhưng mà, điều này rất cần thiết nếu hắn muốn giao lưu thân mật cùng Hạ Diệc Sơ.

Vậy nên, đáy lòng Hạ Diệc Sơ và Tô Thanh đều muốn cùng đối phương tiến thêm một bước. Sau khi biết được tên nhau, hai người cũng thuận lợi trao đổi phương thức liên hệ, ví dụ như số điện thoại, WeChat, vân vân...

Mà thời gian hai người ở bên nhau, cũng không chỉ hạn chế là sau khi tan học gặp nhau ở bãi cỏ sau trường. Có đôi khi đang trong buổi học, Tô Thanh sẽ trực tiếp đi vào lớp tìm Hạ Diệc Sơ nói chuyện phiếm.

Không khí ái muội không ngừng vờn quanh hai người, mà trong trường học, lời đồn đãi vớ vẩn về việc hai người đã kết giao cứ thế lan rộng, bát quái ngập trời.

Chỉ là, đối với cái lời đồn đãi này, hai người trong cuộc lại không hề có một lời giải thích, càng làm cho mọi người chắc chắn Hạ Diệc Sơ và Tô Thanh đã ở cùng với nhau.

Nguyên nhân Tô Thanh không giải thích là gì, Hạ Diệc Sơ không biết.

Nhưng nguyên nhân mà cô không đáp lại, đương nhiên là cô không có lấy một người bạn thân trong cái trường này, cho nên dù cô biết rõ chuyện này từ hệ thống, cũng làm bộ như không biết.

Tính cách Cố Hoãn Hoãn trước kia thật sự là quá hướng nội, hơn nữa cực kì dễ ngượng ngùng. Ngay cả mở miệng chào hỏi mọi người cũng cần một thời gian rất dài để chuẩn bị tâm lý.

Huống chi, hiện giờ đã là cuối cấp. Tất cả mọi người đều vội vàng học hành, chả ai sẽ để ý tới một cô gái hướng nội không thích nói chuyện.

Mà sau khi Hạ Diệc Sơ dùng thân thể của Cố Hoãn Hoãn, làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn biến đổi, so với trước kia xinh đẹp hơn, khí chất cũng cao quý hơn.

Tuy loại biến hoá này không đến mức cao lãnh làm người ta không dám tiếp cận, nhưng cỗ khí chất ở trên người cô cũng làm cho người khác không dám hihi haha đùa giỡn trước mặt cô. Đơn giản là do cỗ khí chất kia trên người Hạ Diệc Sơ, thật sự là quá điềm tĩnh.


Nhưng đó đều chỉ là thứ yếu. Quan trọng là Hạ Diệc Sơ cũng không muốn theo bọn học sinh kia "happy", không muốn cùng bọn học thảo luận đề toán, lại càng không nghĩ tới việc bàn luận đồ trang điểm hay nam thần minh tinh gì đó,...

Hạ Diệc Sơ bôn ba ở trường học và Cố gia, mặc kệ là trước mặt Tô Thanh hay Cố Thâm, cô đều sắm vai nữ sinh lần đầu yêu rất hoàn hảo, rơi vào tiếng sét ái tình hay là cô gái đã ngã vào lưới tình.

Điều này làm cho Tô Thanh rất vừa lòng, nhưng lại làm cho vị Cố tổng nào đó không vui!!!

Một đêm tối trăng cao nào đó, bóng đêm yên tĩnh, Hạ Diệc Sơ đang mải mê làm bài tập trong phòng.

Cố Thâm rốt cuộc không nhịn thêm được nữa, đẩy ra của phòng vốn chưa từng khoá của Hạ Diệc Sơ ra.

"Chú nhỏ?" Nghe được tiếng cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Diệc Sơ từ trong đống sách vở ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn Cố Thâm đứng ở cửa phòng.

"Ừ. Muộn như vậy còn chưa làm xong bài tập sao?" Cố Thâm lên tiếng, đi tới bên cạnh Hạ Diệc Sơ.

"Không, không phải, cái này không phải bài tập..." Hạ Diệc Sơ tuy đã sớm phát hiện ra Cố Thâm, nhưng lại diễn ra vẻ mặt kinh hoàng vô cùng ổn thỏa, đem sách vở đóng lại.

Hiện tại, khi nghe vấn đề Cố Thâm hỏi, Hạ Diệc Sơ tuy rằng phủ định, nhưng không muốn nói rõ với Cố Thâm đấy là cái gì, lại gấp sách giấu diếm, muốn làm cho Cố Thâm cảm thấy có điều gì đó.

Cố Thâm đương nhiên phát hiện hành động chột dạ của Hạ Diệc Sơ, ánh mắt hắn xẹt qua một tia u ám, cúi đầu, một tay đặt trên mặt bàn, một tay đặt ở lưng ghế tựa Hạ Diệc Sơ đang ngồi, đầu để sát mặt cô, chậm rãi mở miệng, thanh âm có chút trầm thấp:"Hoãn Hoãn, ngày cả chú nhỏ mà cháu cũng muốn gạt sao? Từ trước đến nay, chú nhỏ làm cái gì cũng không lén lút, không giấu giếm cháu!"

Hạ Diệc Sơ nghe Cố Thâm nói, cũng nghĩ đến Cố Thâm trước giờ luôn thẳng thắn thành khẩn, trong lòng áy náy...


Cô cúi đầu nhìn nhìn quyển sách đang đóng chặt, cắn cắn môi, nhất thời lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng cố tình Cố Thâm lại không nhúc nhích đứng sau lưng cô, vẫn luôn duy trì tư thế đó, không một chút thoái nhượng.

"Được rồi! Cháu cho chú xem!" Cuối cùng, Hạ Diệc Sơ vẫn là người thoả hiệp.

Tay cô đặt trên sách vở, lo lắng nắm lại, quay đầu nhìn Cố Thâm, thần sắc có chút khẩn trương thấp thỏm:"Nhưng mà...Chú nhỏ, khi chú thấy...nhất định không được cười nhé!"

"Được!" Cố Thâm lên tiếng.

Hạ Diệc Sơ chậm rãi mở quyển sách cô vừa khép lại ra, ánh mắt Cố Thâm quét tới, phát hiện đó là  món đồ thủ công không mấy tinh xảo, nhưng lại là hàng mỹ nghệ cực kì tâm huyết và đáng yêu. ( Ở đây tâm huyết thực ra là tiểu xảo. Nhưng ta nghĩ để tâm huyết hay hơn. Vả lại hai từ này cũng có quan hệ, đồ thủ công có nhiều tiểu xảo hẳn là phải dồn rất nhiều tâm huyết để làm ra a!!).

"Đây là cái gì?" Cố Thâm mở miệng hỏi.

"Đây là bùa "tâm tưởng sự thành" (hoàn thành tâm nguyện! Để vậy hãy hơn đi!!!) cháu tự làm. Nhưng chỉ mới làm xong có một nửa, còn chưa hoàn thành..." Ánh mắt Hạ Diệc Sơ đặt trên chiếc bùa, duỗi tay cầm nó lên, đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng chà lau.

"Hoãn Hoãn có tâm nguyện gì muốn hoàn thành sao? Nói cho chú nhỏ biết, chỉ cần chú nhỏ có thể làm được, nhất định sẽ giúp cháu!" Cố Thâm cúi đầu, ngữ khí chậm rãi ôn nhu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui