Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Chiếc xe chạy vào tiểu khu giàu có nhất thành phố N, dừng trước cửa một tòa biệt thự cao cấp.
"Cố tiểu thư, mời."
Hạ Diệc Sơ xuống xe, đi theo hai tên bảo tiêu vào nhà.
Biệt thự theo phong cách phương Tây, được trang hoàng xa hoa nhưng lại đơn điệu, lạnh lẽo, không có chút nhân khí nào, đại sảnh to như vậy lại chỉ có một người ngồi trên sô pha.
Hạ Diệc Sơ vừa nhìn thấy người này đã nghĩ ngay tới kẻ lạ mặt ngày đó vẫn luôn liếc nhìn Lý Bách Nhiên trên máy bay.
Hai bảo tiêu kính cẩn nói với người ngồi trên sô pha:
"Thiếu gia, Cố tiểu thư tới rồi."
"Ừ, các ngươi lui ra đi."
Âm thanh như nước chảy ôn hòa, từng chữ rõ ràng, loại giọng nói có thể cho người khác một cảm giác hưởng thụ.
"Cố tiểu thư, mời ngồi." Gia chủ ngẩng đầu cười nhẹ nhàng, giơ tay ra hiệu mời ngồi.
Hạ Diệc Sơ cười đáp lại, đi đến ghế sô pha đối diện ngồi xuống.
"Không biết là đại danh đỉnh đỉnh như tam thiếu gia đây cũng thích chơi loại trò chơi này đấy."
Chu Cù sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười:
"Thì ra Cố tiểu thư cũng biết tôi rồi, vậy cũng tốt, không cần phải giới thiệu nữa. Đột ngột mời Cố tiểu thư tới thật sự có chút thất lễ, Chu mỗ tôi xin dùng lyl trà này bồi tội với Cố tiểu thư, được chứ?"
Chu Cù, tam thiếu gia Chu gia, gia tộc lâu đời cả trăm năm nay ở thành phố N.
Vừa sinh ra địa vị đã cao quý phi phàm, được hắn mời một ly trà xin lỗi, vậy xem như đã cho Hạ Diệc Sơ đủ mặt mũi.
Chu Cù có lẽ đã có thời gian tập luyện qua nên đối với việc pha trà, động tác như nước chảy mây trôi, từng ngón tay thon dài lưu loát trên bàn trà.
Hạ Diệc Sơ cũng là người thích pha trà nên nhìn động tác của Chu Cù, trong lòng cô vô cùng thưởng thức, bao nhiêu tức giận dần dần tiêu tán nhưng đồng thời cũng tăng thêm đề phòng.
Hương trà phiêu dật, hơi nước mờ mịt.
Chu Cù không nói, Hạ Diệc Sơ cũng không chủ động hỏi, cho đến khi ấm trà bớt nóng, Chu Cù mới mở miệng:
"Cố tiểu thư, cô có nhớ ngày đó chúng ta đã từng gặp nhau một lần trên máy bay không?."
"Nhớ thì sao, không nhớ thì sao? Chẳng lẽ tam thiếu gia có thói quen đưa người từng gặp mặt một lần về nhà uống trà ư?"
Câu trả lời của Hạ Diệc Sơ làm Chu Cù không nhịn được mà bật cười, trong lòng ám đạo, thất sách, thất sách. Hắn ở thương trường cũng coi như là tiểu hồ ly xảo trá, không ngờ bây giờ một cô gái trẻ cũng không chế phục được.
Chu Cù nhấp một ngụm trà:
"Chuyện hôm nay, thật xin lỗi, tôi có nỗi niềm khó nói nên mới tính đến việc mời Cố tiểu thư hỗ trợ một cách đường đột như vậy. Xong việc, tôi nhất định sẽ hậu tạ."
"Không được. Cảm ơn. Đã trễ rồi, tôi còn phải về chuẩn bị cơm nước cho em trai tôi. Xin cáo từ."
Chu gia này chính là hào môn giống như hoàng cung, thâm sâu không lường được. Cô chỉ đến để hoàn thành nhiệm vụ, chiếu cố Lý Bách Nhiên, dưỡng dục hắn nên người, không muốn phát sinh thêm nhiều sự đa đoan ở thế giới này.
Ngay khi Hạ Diệc Sơ đứng lên, Chu Cù lại nói:
"Chẳng lẽ Cố tiểu thư một chút cũng không muốn biết, em trai trong lời nói của cô có thân phận thật sự ra sao ư?"
Lý Bách Nhiên còn có một thân phận khác?
Hạ Diệc Sơ kinh ngạc nhướng mày.
Hạ Diệc Sơ muốn trực tiếp gọi hệ thống ra hỏi nhưng nghĩ đến việc đã động tới Chu Cù thì e là thân phận của Lý Bách Nhiên không đơn giản rồi.
Nếu đem sự thật phơi bày ra, cục diện tốt xấu còn chưa nhất định.
Hạ Diệc Sơ trầm tư trong lòng mà Chu Cù bình tĩnh như đã nắm chắc Hạ Diệc Sơ sẽ đáp ứng hắn.
Một lúc lâu sau mới nghe Hạ Diệc Sơ lên tiếng:
"Nói trước xem ngài muốn tôi làm gì?"
Chu Cù nghe được lời này, trở nên thân thiện hơn nhiều.
"Cố tiểu thư, ngồi xuống nói chuyện đi."
Hạ Diệc Sơ lần nữa ngồi xuống sô pha, Chu Cù đem một loạt sự tình nói ra kỹ càng.
Mà nghe xong, Hạ Diệc Sơ cười như không cười nhìn Chu Cù:
"Tam thiếu gia à, tôi đâu phải bác sỹ hay đại phu gì đó chứ."
"Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn Cố tiểu thư thử xem sao." Chu Cù xấu hổ nói.
Chính hắn cũng không biết tại sao mình lại sinh ra suy nghĩ này, cứ muốn thử vận may một lần với Hạ Diệc Sơ, có lẽ hắn trông đợi một kỳ tích nào đó xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...