Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Tuy đối phương còn mang khẩu trang nhưng Hạ Diệc Sơ chỉ một cái liếc mắt là có thể nhận ra hắn, hơn nữa tim còn đập mạnh.
Tần Qua không biết người hắn muốn thấy đang ở sau lưng hắn. Hắn mặc áo gió màu đen, một thân soái khí, dáng người đĩnh bạt, mắt nhìn thẳng không chú ý người qua đường.
Hạ Diệc Sơ không biết vì sao hắn xuất hiện ở đây, nghĩ đến thân phận cùng tình cảnh của mình, muốn tiếp cận đối phương nhưng lại đè nén xuống.
Hạ Diệc Sơ xoay người, đi vào siêu thị bên đường.
Ngay lúc đó, dường như Tần Qua nhận ra điều gì, hắn quay đầu lại, vừa vặn ánh mắt chạm đến sườn mặt Hạ Diệc Sơ.
Một tia vui mừng hiện lên trong đôi mắt ám trầm của hắn, chân dài vài bước đuổi theo vào siêu thị.
Hôm nay là cuôi tuần, siêu thị người đến người đi rất nhiều.
Hạ Diệc Sơ vào siêu thị một lúc lờ mờ có cảm giác, quay đầu nhìn, đối diện ánh mắt Tần Qua cách đó vài mét.
Hạ Diệc Sơ kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài, bình tĩnh quay đầu lại tiếp tục đi.
Hạ Diệc Sơ lúc đi nhanh, lúc đi chậm, lúc dừng lại quan sát, đã đi một vòng siêu thị mà cô vẫn không mua thứ gì.
Tần Qua dường như đã biết có gì đó không ổn, nhíu nhíu mày, bước nhanh đến trước mặt Hạ Diệc Sơ, chặn đường cô.
"Em biết tôi theo dõi em?" Tần Qua hỏi.
Tần Qua là ngôi sao ca nhạc đang lên, tuy rằng ở phía sau được Tần Nghị nâng lên, nhưng tài năng của hắn là có thực. Sau khi xuất đạo không lâu, hắn đạt được vô số giải thưởng, tự khẳng định vị trí của mình trong giới âm nhạc, sở hữu vô số fan, được phong là ca thần độc nhất vô nhị.
Hạ Diệc Sơ ngẫu nhiên đã nghe qua các bài hát của Tần Qua, toàn bộ đều do hắn tự sáng tác. Giọng hát Tần Qua trầm thấp, giàu từ tính, vừa gợi cảm vừa hồn hậu, thuần tịnh lại cao vút, trong sáng như ngọc thạch, lại như sương mù trên núi cao đầy mê ly.
Mà hiện giờ, Tần Qua đứng trước mặt, hắn nói từng chữ giọng phổ thông rõ ràng.
Nghe người này nói chuyện cũng như một loại hưởng thụ.
Trời cao không chỉ cho hắn bối cảnh cường đại, cho hắn vẻ ngoài tuấn mỹ phi phàm, mà còn cả giọng nói hoàn mỹ.
Người như thế tồn tại, quả thực là một cái bug.
Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, ra vẻ hồn nhiên kinh ngạc, hỏi lại:
"A? Anh theo dõi tôi? Vì sao anh theo dõi tôi?"
Tần Qua từ trước đến này sẽ không tranh luận với người khác, hắn nhìn Hạ Diệc Sơ rồi giận dỗi, xoay người bỏ đi.
Hắn không biết là đã có chuyện gì xảy ra, chỉ biết từ sau ngày đó, hắn cảm thấy hắn không còn là hắn nữa, bất cứ chuyện gì đụng tới cô, hắn đều hành xử khác thường, thậm chí còn làm cho nhị ca không tiếc đối địch với Quân gia để giúp cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...