Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
"Đây là đâu?"
"Ăn trước đi, chị ngủ suốt ba ngày rồi, không ăn gì thân thể sẽ chịu không nổi đâu."
Thích Tẫn đặt khay thức ăn lên bàn, xoay người vòng ra phía sau lưng Hạ Diệc Sơ, đẩy xe lăn cho cô đến bên bàn ăn.
Hạ Diệc Sơ nhíu mày, không ngờ mình đã hôn mê ba ngày, chả trách khi thức dậy thấy bụng trống rỗng, thân thể có chút vô lực.
Hạ Diệc Sơ cầm muỗng ăn cháo nấm hương thịt nạc.
Trong phòng vô cùng an tĩnh, hai người đều không nói chuyện. Thích Tẫn ngồi một bên nhìn Hạ Diệc Sơ ăn, trong lòng thỏa mãn.
"Ăn xong rồi, em nói đi." Hạ Diệc Sơ đạm mạc, thái độ này trong lòng Thích Tẫn là tự cao tự đại, khiến hắn trở nên âm u.
Hắn ôm Hạ Diệc Sơ khỏi xe lăn, đi đến ban công để cho cô nhìn toàn bộ quang cảnh trước mặt.
"Đây là đảo tư nhân của em, chị thích không?" Hắn ôm Hạ Diệc Sơ vào ngực, cúi đầu, nói sát bên tai cô.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ, Hạ Diệc Sơ nghiêng đầu muốn tránh ra, nhưng bị thân thể bị quản chế, không làm gì khác được.
"Thích Tẫn, cậu muốn giam lỏng tôi sao?" Hạ Diệc Sơ lạnh giọng hỏi.
"Nơi này không tốt sao? Nếu chị không thích, em có thể đưa chị đi bất cứ đâu chị muốn: trang viên nước Pháp, lâu đài nước Nga,..."
"Đưa tôi vào đi, tôi muốn ngủ một lát." Hạ Diệc Sơ cảm thấy áp lực thật sâu, ở chỗ này nói chuyện với Thích Tẫn không bằng lên giường đối thoại với hệ thống, ít ra còn biết tình huống hiện tại là như thế nào.
Thích Tẫn nghe lời ôm Hạ Diệc Sơ về giường.
Cố kỵ thân thể cô mảnh mai, hắn không đè lên người cô mà chỉ chống hai tay cố định cô dưới thân mình.
Không khí xung quanh cô tràn ngập hơi thở Thích Tẫn, cô khó chịu, lạnh lùng nói:
"Cậu đừng như vậy, đi ra đi."
"Khó chịu sao? Nếu không thì như vầy đi."
Thích Tẫn đổi thành nằm bên cạnh cô, đôi tay xuyên qua hông Hạ Diệc Sơ, ôm cô vào trong lòng.
Hạ Diệc Sơ tâm phiền ý loạn, chính mình cũng không rõ tại sao lại bực bội.
"Thích Tẫn, rốt cuộc cậu muốn gì? Cầm tù phi pháp là phạm tội! Mang tôi trở về, tôi sẽ xem như chúng ta đi du lịch ba ngày qua, chưa từng phát sinh chuyện gì khác."
"Chị không nghĩ đến việc ở chung với em sao?"
Thích Tẫn đen mặt, đột nhiên lại nở nụ cười, hôn hôn gương mặt Hạ Diệc Sơ.
"Chị thật lòng rất quan tâm em đúng không? Chị yên tâm, em sẽ không cầm tù phi pháp chị. Hai người họ đã đồng ý chuyện chúng ta ở đây."
Hai người họ trong miệng Thích Tẫn chính là cha Thích mẹ Thích, trước giờ hắn vẫn gọi như vậy.
"Vì sao?" Hạ Diệc Sơ mở to mắt nhìn Thích Tẫn.
Cha mẹ Thích vô cùng yêu thương cô, làm sao lại có thể để cho Thích Tẫn mang cô đi. Trừ phi...
"Cậu uy hiếp họ?"
=============================
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...