Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Sau khi ký khế ước, Qua Hàn từ trong trí nhớ lôi ra được khá nhiều bảo bối truyền thừa từ các đời tổ tiên để lại, rất thích hợp để tu luyện công pháp Long tộc.
Tu Di cảnh giới thực sự rộng bao nhiêu bọn họ cũng không biết rõ, những năm qua, cả hai đều ra sức luyện tập, khiêu chiến với các đối thủ khác, thực lực đã trở nên cường đại.
Cỏ non xanh biếc, nước từ trên núi cao đổ xuống trắng xóa, dưới thác nước một dáng người lay động, một tiếng rồng ngâm vang dội, thân ảnh màu bạc từ xa bay đến.
Đôi cánh rồng to lớn thu lại, thân thể khổng lồ cũng dần dần nhỏ bé, rồng khổng lồ đã biến thành người một cách uyển chuyển.
"A Ngân!" Hạ Diệc Sơ kêu Qua Hàn, từ trong thác nước phi thân ra, đạp lên tảng đá Qua Hàn đang đứng. Hạ Diệc Sơ bắt lấy bàn tay Qua Hàn:
"A Ngân, ngươi đến mau thế? Lần này có phải thành công rồi không?"
"Uh!" Qua Hàn đáp lời, mắt ngọc mày ngài, ôn hòa giơ tay, trong không khí bỗng xuất hiện một cái hộp đỏ rơi xuống tay hắn.
"Ngươi mở ra xem đi." Qua Hàn nói, đưa cái hộp tới trước mặt Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ giơ tay mở nắp hộp ra, long khí mãnh liệt ập vào mặt, bên trong chính là đại khí mà Qua Hàn tiêu phí một tháng nay làm ra cho nàng.
Một thân roi tiên đen bóng, không có gì gọi là xinh đẹp, nhưng ánh mắt đầu tiên Hạ Diệc Sơ liền thích.
"Cảm ơn, ta rất thích." Hạ Diệc Sơ ôm cái hộp, thật lòng nói cảm tạ.
Qua Hàn thân là Long tộc, mang theo lực lượng của lửa và sấm sét, nên ở phương diện đúc vũ khí là thiên phú. Một tháng nay, hắn một mình làm việc ở đỉnh núi, đừng nói đến tác phẩm hoàn mỹ, chỉ cần tâm ý của hắn cũng làm Hạ Diệc Sơ cảm động.
"Ngươi lấy máu nhận chủ thử xem, nếu không hợp, ta có thể sửa lại."
"Uh!"
Máu tươi nhỏ xuống, nhanh chóng bị roi tiên hấp thu hết, Hạ Diệc Sơ cảm nhận được mối liên hệ vi diệu giữa mình và roi tiên.
Hạ Diệc Sơ cầm roi trong tay, rời xa Qua Hàn mấy thước, vung roi lên, nháy mắt cây cổ thụ ngã rạp về một phía. Hiệu quả thị giác này không cần quá cường hãn như vậy chứ. Quả không hổ là đại khí do chân long đúc ra
Hạ Diệc Sơ đặt tên cho nó là Liệt Dương Tiên, yêu thích không buông tay, cả ngày đều mang bên hông, nàng còn gắn cho nó một cái chuông bạc nhỏ để trang trí.
(Editor: tên hơi kỳ nhỉ? haha)
Ba ngày sau, nàng thu dọn đồ đạc cùng Qua Hàn và Liệt Dương Tiên rời khỏi Tu Di cảnh giới.
Ở nơi này rất tốt, nhưng nguyên chủ còn có tâm nguyện phải thực hiện, không biết thời gian qua những kẻ cặn bã kia sống như thế nào.
Hạ Diệc Sơ ngồi trên lưng Qua Hàn, nhìn về phương xa, trong lòng thanh tĩnh.
====================================
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...