Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Tô Nhiễm có vài tâm nguyện, nhưng tâm nguyện lớn nhất là trở nên cường đại, đứng trên đỉnh của thế giới này.
Thông qua Tô Âm, Hạ Diệc Sơ đã trừng trị được Triệu Thụy, giá trị oán hận của Tô Nhiễm cũng thay đổi, nhưng chỉ giảm được một phần ba.
Tuy rằng hệ thống đã giúp thân thể nàng có tiềm lực ở trạng thái cao, nhưng so với thế giới này vẫn chưa đủ đứng đầu. Nếu muốn, nàng phải ra ngoài rèn luyện nhiều hơn.
Do có hệ thống nhắc nhở, nên Hạ Diệc Sơ không tốn sức tìm tòi, mà đi thẳng đến "Tu Di cảnh giới." Nàng đi hơn ba tháng thì đến nơi.
Vừa tiến đến, Hạ Diệc Sơ tức khắc cảm nhận được khác biệt, chỉ cách một bước chân, lại như hai thế giới khác nhau. Hạ Diệc Sơ hít sâu một hơi, quay đầu nhìn lại, con đường nhỏ nàng vừa đi qua đã không thấy đâu, biến thành cỏ xanh mênh mông vô bờ.
Hạ Diệc Sơ đứng trước khu rừng sum xuê, các tán cây cổ thụ che trời, dây leo quấn quanh tản ra hơi thở cổ xưa mà thần bí.
Nơi này linh khí đầy đủ, có thể nói là tiên cảnh nhân gian. Tuy rằng người người đều mơ ước được tu luyện ở nơi này, nhưng phải có thực lực thì mới sống sót được.
Hạ Diệc Sơ đứng ở bên ngoài, còn chưa đặt chân vào, dường như cũng cảm thấy được hơi thở âm lãnh nguy hiểm từ khu rừng kia.
Ánh mắt Hạ Diệc Sơ kiên nghị, tay nắm thành quyền, nâng chân chạy vào.
Dây leo to chừng cánh tay trẻ con vươn ra muốn bắt lấy nàng, mãnh hổ xuất hiện làm Hạ Diệc Sơ biết ý nghĩ của mình là chính xác.
Âm thanh đánh nhau trong rừng trậm không ngừng truyền đến, một vầng hào quang hiện ra, đại thụ che trời trực tiếp tách đôi. Trong ánh hào quang, hai đạo thân ảnh ra sức chiến đấu. Hơn nửa canh giờ sau, đạo thân ảnh màu vàng từ trong vòng hào quang bay ra ngoài, đập vào thân cây đại thụ, rớt xuống đất.
Đạo thân ảnh màu vàng này chính là Hổ Răng to, còn đạo thân ảnh màu trắng là Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ tiến lên, dùng chủy thủ trong tay, cho đối phương một đòn trí mạng.
Hổ Răng to không cam lòng rống một tiếng, cuối cùng nhắm mắt lại.
Hạ Diệc Sơ thở hồng hộc, đánh nhau với hổ hơn một canh giờ, làm nàng tiêu hao phần lớn sức lực.
Hạ Diệc Sơ mau chóng đào thú hạch của Hổ Răng to rồi rời đi.
Con hổ này vừa chết, khẳng định sẽ thu hút rất nhiều ma thú khác tới. Nếu không nhanh rời đi, chốc lát nàng sẽ lại thành đồ ăn trong mâm của chúng.
Hạ Diệc Sơ đi đến bờ sông, nước chảy róc rách, trong lành. Hạ Diệc Sơ đánh giá một chút, không thấy nguy hiểm, nàng ngồi xổm bên bờ sống, rửa tay, uống nước. Nước mát lạnh tràn vào cổ họng, càng làm nàng kinh hỉ chính là, nước này cũng có chứa linh khí.
Hạ Diệc Sơ vui vẻ, uống thêm vài hớp, sau đó rửa sạch vết thương, xức thuốc.
Bỗng một con sói xam phát hiện ra nàng. Sói xám đi từ rừng rậm ra, nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ, ánh mắt tràn ngập sát ý.
Hạ Diệc Sơ bình tĩnh xức xong thuốc, thả tay áo xuống.
Lúc này sói xám đột nhiên phi đến, thân hình Hạ Diệc Sơ di động, nhanh chóng tránh đi, phóng cho nó một kích, tốc độ sói xám cũng càng mau, Hạ Diệc Sơ cơ hồ không thấy rõ động tác đối phương, chỉ nghe tiếng nó kêu rên rồi ngã trên bãi cỏ.
===============================
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...