Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Quân Ngôn Dục bắt lấy tay Hạ Diệc Sơ, tiếp tục nói:
"Từ nhỏ đến lớn, ta đối với muội không tốt sao? Trên đời này, còn ai có thể thời thời khắc khắc đem muội phủng trong lòng bàn tay mà yêu thương? Còn ai có thể vô tận sủng ái muội ngang ngược hoành hành ở kinh thành này? Muội một chút cũng không thích ta sao?"
Hạ Diệc Sơ nghe mà xấu hổ trong lòng, cũng đột nhiên rõ ràng. Chỉ sợ, người nguyên chủ thật sự thích chính là Quân Ngôn Dục. Nếu không nàng lại như thế nào đến chết cũng áy náy không thôi, chọn chết cùng ngày với Quân Ngôn Dục, không tiếc tiến cống linh hồn mình chỉ để bảo vệ Quân Ngôn Dục, cùng hắn bảo hộ giang sơn này.
Liên tục mấy nhiệm vụ, Hạ Diệc Sơ cũng biết, hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ mới là chuyện quan trọng nhất.
Huống chi...
Hạ Diệc Sơ ngước mắt nhìn thoáng qua nam nhân trước mặt, nhớ đến ánh mắt đầu tiên nhìn Quân Ngôn Dục, trong lòng nàng đã sinh ra một mạt vui sướng.
Hạ Diệc Sơ trong lòng nghĩ đến ngày đó, thần sắc nhu hòa, hỏi:
"Quan hệ huynh muội giữa hai chúng ta thì làm sao đây?"
"Không sao, giao cho ta là được." Quân Ngôn Dục cong cong môi, cúi người lần thứ hai áp xuống Hạ Diệc Sơ.
Hai cánh môi mềm mại dán vào nhau, Hạ Diệc Sơ nhắm mắt thuận theo, không phản kháng chút nào.
Quân Ngôn Dục trước nay không thân mật với nữ tử nào, hậu cung vẫn không một bóng người.
Hắn tuy rằng biết cách thể hiện tình cảm không tệ, nhưng thực tiễn hành động thì... không thể che dấu được trúc trắc.
Lúc đầu, chỉ biết dán môi lên môi Hạ Diệc Sơ, sau đó dò xét vươn đầu lưỡi liếm liếm, gặm gặm vài cái, rồi lại liếm...
Hạ Diệc Sơ có cảm giác môi mình như một cái kẹo bông gòn.
Hạ Diệc Sơ hơi hơi há miệng, ý mời gọi không cần nói cũng biết.
Quân Ngôn Dục trong lòng vui vẻ, cơ hồ là nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ này của Hạ Diệc Sơ. Đầu lưỡi hắn đi vào, cẩn thận thăm dò một vòng. Sau đó, phát hiện nơi này mỹ vị, cuối cùng công thành đoạt đất, lực đạo tăng lến, hận không thể đem Hạ Diệc Sơ nuốt vào bụng.
Bàn tay đang đặt trên vai Hạ Diệc Sơ, không tự chủ được, đi lạc xuống dưới, từ bả vai trượt xuống cánh tay, tìm tòi vén vạt áo nàng lên, duỗi tay vào bên trong.
Trên tay Quân Ngôn Dục có nhiều vết chai mỏng do tập võ, lặng yên vuốt ve làn da bóng loáng non mịn như sữa bò của Hạ Diệc Sơ. Đang trầm mê trong nụ hôn, Hạ Diệc Sơ đột nhiên mở to mắt:
"Ah, đừng, chớ có sờ nơi đó."
Thân thể Hạ Diệc Sơ run lên, mạnh mẽ đẩy Quân Ngôn Dục ra, nàng không hề nghĩ tới thân thể này mẫn cảm như thế, còn vô cùng sợ ngứa.
Cảm xúc tê dại từ vòng eo truyền khắp toàn thân, nàng không chế không cười ra tiếng, cuối cùng bởi vì xúc động mà động đến miệng vết thương, đau đến chảy mồ hôi lạnh. Cảm giác vừa đau vừa ngứa, quả thực không xong làm Hạ Diệc Sơ vặn vẹo.
Quân Ngôn Dục thấy thần sắc nàng, liền biết mình đã nóng vội, dọa đến nàng. Quân Ngôn Dục duỗi tay ôm người vào ngực, vỗ vỗ lưng nàng, để mặt mình chạm chạm vào mặt nàng:
"Ngoan, nhịn một chút, sẽ tốt thôi."
Chờ cảm giác vừa ngứa lại vừa đau của Hạ Diệc Sơ đi qua, Quân Ngôn Dục vẫn ôm nàng không buông ra, mà nàng cũng thuận thế nằm trong lòng đối phương, ngửi mùi Long Tiên hương trên người hắn, cảm giác buồn ngủ bất tri bất giác ập đến, Hạ Diệc Sơ nhắm hai mắt lại.
Quân Ngôn Dục phát hiện Hạ Diệc Sơ nằm lên người hắn càng ngày càng nặng, cúi xuống nhìn mới phát hiện, nàng đã ngủ trong lòng mình rồi.
Hắn khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn gương mặt Hạ Diệc Sơ, cẩn thận đặt nàng lên giường, đắp chăn lên.
- -------------------------------------
Hai ngày sau, chỗ sưng đau ở đầu gối Hạ Diệc Sơ dần tiêu đi, bên ngoài nhìn xanh tím nhưng cũng không ảnh hưởng gì. Nàng đã có thể tung tăng nhảy nhót.
Hạ Diệc Sơ đi thăm Hồng Mai, nàng ấy không có linh lực nên bình phục chậm hơn.
Cùng lúc đó, Phó Diệc Sinh xuân phong đắc ý, tin tưởng đại nạn không chết, tất có phúc về sau.
Khi hắn bị giam, không một ai dám lên tiếng vì hắn cầu tình, bởi tội danh này quá lớn, nếu nói ra không chừng sẽ bị cho là cấu kết địch quốc.
Lại không ngờ, chỉ vài ngày ngắn ngủi, hắn đã được phóng thích, hơn nữa còn phục nguyên chức.
Đến nỗi, vị quan phát hiện ra chứng cứ phạm tội của hắn còn bị cách chức.
Sau khi phục chức cho hắn, Quân Ngôn Dục vẫn nể trọng hắn, giao nhiều việc quan trọng cho hắn xử lý. Quyền lực trong tay Phó Diệc Sinh càng lớn.
Vì việc này mà thái độ của các quan viên trong triều dần dần thay đổi, bọn họ không ngừng đến chúc mừng Phó Diệc Sinh, còn đem theo lễ vật bái phỏng.
Trong khoảng thời gian ngắn, cửa trước phủ của Phó Diệc Sinh khách ra vào như nước, địa vị trong triều cũng tăng vọt.
Mà nhiều lần mọi người còn thấy Phó Diệc Sinh đi cùng Hạ Diệc Sơ, ai cũng cảm thấy đây là một đôi trai tài gái sắc, hơn nữa còn cho rằng Phó Diệc Sinh có thể ra khỏi thiên lao là nhờ Hạ Diệc Sơ quỳ một buổi ở trước ngự thư phòng.
Trong lòng mọi người đã đinh ninh vị trí Phò mã này chắc chắn thuộc về Phó Diệc Sinh.
==========================
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...