Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Mạc Dữ Dư muốn sống sót ở mạt thế này không chỉ dựa vào ý chí, còn phải có thực lực tương ứng. Hạ Diệc Sơ cũng nói cho cô ấy biết vài phương pháp có thể thức tỉnh dị năng. Mấy ngày nay thân thủ cô ấy tiến bộ rất nhiều nhưng vẫn không thức tỉnh dị năng.
Gần tới Cừ Huyện, Hạ Diệc Sơ tìm một ngôi nhà trống ở lại hai ba ngày.
"Lại đây uống trà." Mặc Tẫn Ly bưng khay đi đến.
Hắn mặc quần dài đen, tròng bên ngoài áo lông dê màu xám, tóc rơi lòa xòa, đôi môi tái nhợt nhưng nhìn thế nào cũng cực kỳ giống mỹ thiếu thiên trong truyện tranh.
"Hôm nay pha trà gì? Thơm quá."
"Tây Hồ Long Tĩnh." Mặc Tẫn Ly có chút sung sướng cong cong môi. Từ một lần phát hiện Hạ Diệc Sơ thích uống trà, hắn mỗi ngày đều pha hai lần.
Hạ Diệc Sơ bưng một ly lên, ngửi ngửi mùi trà thơm bay lên, duỗi tay chỉ một bên, nói với Mắc Tẫn Ly:
"Anh cũng đừng đứng, ngồi xuống uống một ly đi."
"Uh."
Hai người ngồi trong phòng uống trà, hưởng thụ giờ khắc yên lặng ngắn ngủi, không nghĩ tới bên ngoài Mạc Dữ Dư đang gặp nguy hiểm.
Mạc Dữ Dư chém đám xác sống mà cô yêu cầu Mặc Tẫn Ly gọi đến. Đột nhiên không khống chế được lực đạo, chân trái cô đột nhiên rút gân, đau đến cả người run lên, thân thể cứng đờ, thiếu chút nữa ném đao đi. Mạc Dữ Dư cắn môi, dừng động tác, đám xác sống liền nhân cơ hội này tấn công cô. Tim Mạc Dữ Dư đập nhanh, cảm giác nguy cơ dâng lên, trơ mắt nhìn một tên xác sống tiến hóa đang hướng đến. Cô biết chỉ cần la lên là Hạ Diệc Sơ sẽ đến giúp nhưng lại không cam lòng.
Trong khoảng thời gian này hai người họ càng đối xử rất tốt với cô, cô càng muốn thực lực trở nên cường đại. Cô không cam lòng cả đời đều vô năng, cũng không cam lòng sinh mệnh của mình dễ dàng bị xác sống cướp đi.
Góc đường, một thiếu niên tóc đen đột nhiên xuất hiện, ánh mắt hắn dừng trên người Mạc Dữ Dư, hắn bị ấn tượng bởi đôi mắt trừng to không cam lòng của cô ấy, bên trông còn mang theo lượng lệ sắc thái. Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, tính bước lên rồi không biết nghĩ tới cái gì, lại thu chân về.
Không biết dũng khí từ đâu ra, Mạc Dữ Dư hét to một tiếng, quên mất ý niệm trong đầu, quên luôn đau đớn, trong chốc lát thời gian như đứng lại, xác sống dừng lại trước mặt, Mạc Dữ Dư múa một đường đao, dùng sức chém tên xác sống thành hai đoạn.
Thời gian trở lại bình thường, Mạc Dữ Dư lùi lại vài bước, thở hổn hển.
Những xác sống cấp thấp từ từ chậm lại, toàn bộ chết trong nháy mắt.
Cách đó không xa có tiếng bước chân vang len, Mạc Dữ Dư ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Không biết xuất hiện từ khi nào, thanh niên tóc đen mắt đen, dáng người cao gầy đĩnh đạc, tướng mạo tuổi trẻ tuấn lãng, mắt phượng cười như không cười.
Trên người hắn mang theo một cỗ hơi thở cao quý mát lạnh, giống như minh tinh đi trên thảm đỏ, nháy mắt tẩy đi nền đất dơ bẩn đầy xác chết này.
"Cảm ơn." Mạc Dữ Dư nói lời cảm tạ. Vừa rồi xác sống đột nhiễn ngã xuống chết thực rõ là do người trước mặt này.
"Chuyện nhỏ thôi." Hắn cười, âm thanh dễ nghe đến kỳ cục.
Trên lầu, Hạ Diệc Sơ dừng động tác uống trà, trên mặt hiện lên một nụ cười không rõ ý vị, cô ở chỗ này đợi hai ba ngày nay, rốt cuộc người cũng tới.
==========================
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...