Sinh hoạt mấy ngày nay của Hạ Diệc Sơ phải nói là vô cùng thoải mái.
Có món quà của hệ thống “Kĩ thuật diễn xuất không gì sánh được” nên tất cả các cảnh diễn của Hạ Diễc Sơ đều chỉ cần làm một lần là OK làm Chu Hiểu Hoành khen cô không dứt miệng, thậm chí ngay cả ảnh đế Tô Tỉnh, cũng thường xuyên hướng về phía cô giơ ngón tay cái lên.
Ban đầu Tô Tỉnh đối với Hạ Diệc Sơ quan tâm, là bởi vì người đại diện Lục Thừa dặn dò. Lúc sau cùng Hạ Diệc Sơ chung đụng, hắn lại là thật sự đem cái sư muội này đặt ở tâm khảm. (trong lòng)
Hơn nữa bởi vì Hạ Diệc Sơ đến, số lần Chu Hiểu Hoành tức giận cũng ít đi, không chỉ có phó đạo diễn cùng nhà làm phim, ngay cả rất nhiều diễn viên cũng muốn cùng cô quan hệ tốt.
Tóm lại, hiện giờ Hạ Diệc Sơ ở đoàn phim là hô mưa gọi gió, dù có chút người tâm sinh ghen ghét cùng oán hận, cũng không dám đối cô xuống tay.
Du Tuyết chính là cái ví dụ.
Du Tuyết xem Hạ Diệc Sơ có bao nhiêu không vừa mắt, nhưng gần đây hành sự lại càng ngày càng thấp điệu, hơn nữa cũng không thường xuyên lui tới trước mặt Hạ Diệc Sơ.
Điều này cực kì hợp ý Hạ Diệc Sơ.
Mà Hạ Diệc Sơ cứ thảnh thơi như vậy cho đến vài ngày sau, rốt cuộc một lần cùng Hạ ba ba gọi điện thoại hỏi thăm tâm sự, Hạ ba ba thông báo cho cô biết ít ngày nữa ông sẽ trở về.
Tin tức này làm trong lòng Hạ Diệc Sơ vừa cao hứng lại vừa sợ hãi.
Nguyên chủ Hạ Quỳ từ nhỏ không có mẹ, ở trong trí nhớ nguyên chủ Hạ Quỳ, Hạ ba ba trước nay liền không có bởi vì gia nghiệp to lớn như vậy mà đem Hạ Quỳ giao cho bảo mẫu trông nom, trừ bỏ đi làm ở ngoài, ông càng dành nhiều thời giờ tự mình chăm sóc Hạ Quỳ trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, vừa là cha lại vừa là mẹ, đối với Hạ Quỳ quả thực chính là sủng ái đến tận xương tủy.
Có thể là kế thừa ký ức nguyên chủ Hạ Quỳ, điều này làm cho Hạ Diệc Sơ mỗi lần cùng Hạ ba ba trò chuyện đều không tự chủ được thân mật cùng ngữ khí làm nũng.
Hiện giờ nghe được Hạ ba ba trở về, Hạ Diệc Sơ một bên kinh hỉ là lập tức có thể nhìn thấy Hạ ba ba, một bên lại sợ hãi Hạ ba ba phát hiện cô cùng Hạ Quỳ trong dĩ vãng bất đồng.
Cảm xúc phức tạp quay cuồng cho tới tận ngày Hạ ba ba trở, Hạ Diệc Sơ trước tiên xin phép Chu đạo nghỉ nữa ngày, tự mình đến sân bay nghênh đón Hạ ba ba.
Hạ Diệc Sơ tới đón cũng không có gạt Hạ ba ba, mà là trước tiên cùng ông nói chuyện qua điện thoại.
Hạ ba ba trong lòng mặc dù có chút luyến tiếc con gái mình đặc biệt tới đón tiếp nhưng lại không chịu nổi Hạ Diệc Sơ làm nũng, hơn nữa trong lòng ông cũng muốn được nhanh chóng nhìn thấy con gái, cho nên liền ỡm ờ đồng ý.
Hạ ba ba sau khi xuống phi cơ riêng, đưa mắt nhìn xung quanh một chút liền thấy được ở sảnh chính Hạ Diệc Sơ giơ lên cao một chiếc cờ xí mặt tiểu gấu trúc đáng yêu
Hạ Diệc Sơ đứng ở trong đám người lớn, khuôn mặt sáng sủa treo nụ cười tươi, cờ xí tiểu gấu trúc trong tay bị cô ra sức múa may, thời điểm Hạ Chính Minh nhìn đến cô, cô cũng thấy được Hạ Chính Minh, cả người đều không tự chủ được kích động, đặc biệt là lúc Hạ Chính Minh lập tức muốn đi đến trước mặt cô thì càng không tự chủ được chạy tới úp đầu trong lòng ngực Hạ Chính Minh (m.n thử đoán xem nam chính thấy cảnh này có ghen ko?)
Lồng ngực Hạ ba ba rộng lớn lại ấm áp, mang theo một cổ hơi thở dễ ngửi, làm Hạ Diệc Sơ trong lòng có loại cảm giác an tâm.
“Ba ba, con rất nhớ người.” Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng làm nũng, đây là bản năng thân thể này lưu lại, ở trước mặt Hạ Chính Minh, ngay cả Hạ Diệc Sơ đều có loại ảo giác chính mình trời sinh là kiều nữ được nuông chiều.
Tựa hồ với Hạ Chính Minh, cô đều trở nên vô cùng nhu thuận không khác gì với một con mèo con đã thu lại hết móng vuốt (tại hạ đoán 1000% nam chính thấy cảnh này sẽ ghen)
“Ân, ba ba cũng nhớ con, con gái, về trước nhà, ba ba lần này mang cho con thật nhiều quà, trở về từ từ lật ra xem con có thích hay không.” Hạ Chính Minh hưởng thụ cái ôm của con gái, giơ tay nhẹ nhàng đặt trên vai cô một cái.
“Con không cần quà, chỉ cần ba ba thôi.” Hạ Diệc Sơ bĩu môi, ở trong lòng Hạ Chính Minh cọ cọ. (câu này hơi nguy hiểm ak nghe, nam chính nghe đc là có chuyện để xem đấy, thử đoán thêm lần nữa nhé, nghe đc câu này anh ấy có ăn sạch chị nữ chính ko nhỉ)
“Ha ha, trước kia không có biết con dính ba ba như vậy đó.” Hạ Chính Minh cao hứng cười ha ha vài tiếng, trực tiếp ôm lấy Hạ Diệc Sơ, tư thế hai người thân mật đi ra sân bay.
Trợ lý Hạ Chính Minh dẫn theo rương hành lý, không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Chỉ là, Hạ Diệc Sơ cùng Hạ Chính Minh đều không có chú ý tới, có người đang dùng di động chụp động tác thân mật của bọn họ lại, cứ như vậy chụp thật nhiều bức.
Bởi vì có Hạ Diệc Sơ theo bên người, cho nên Hạ ba ba lần này trở về, cũng không có cùng trợ lý về công ty, mà là trực tiếp để trợ lý đem đồ mang về công ty, còn mình cùng Hạ Diệc Sơ trở về Hạ gia.
Hạ ba ba lần này đi công tác, đi hơn phân nửa tháng, thời gian đủ lâu, thời điểm trở về, cũng mang cho Hạ Diệc Sơ theo thật nhiều quà.
Hạ ba ba bất đồng với những người ba ba khác, Hạ ba ba mang cho Hạ Diệc Sơ những món quà đó, không chỉ có trang sức vòng cổ có giá trị mấy vạn thậm chí là mười mấy, cũng có mấy đồng tiền lẻ từ mấy cửa hàng vỉ hè.
Còn có Hạ ba ba khi đi ngang qua bờ biển, từ trên bờ cát nhặt về vỏ sò.
Mặc kệ là giá cả sang quý, hay là đồ rẻ tiền, đều là một mảnh tâm ý của Hạ ba ba, mỗi một phần quà đều là ông tự mình chọn lựa, bên trong bao hàm tình cha con nồng đậm của Hạ ba ba đối Hạ Diệc Sơ, điều này làm cho Hạ Diệc Sơ nhìn thấy món quà ấy, trong lòng xuất hiện trừ bỏ cảm động thì càng nhiều hơn là sự quý trọng.
Hai cha con hòa thuận, ấm ấm áp áp ăn cơm chiều, Hạ Diệc Sơ còn bồi Hạ ba ba cùng nhau ngồi ở trên sô pha xem các kênh tài chính và kinh tế trong chốc lát mới cùng Hạ ba ba nói ngủ ngon, lên lầu về phòng mình.
Hạ Diệc Sơ ngày qua ngày cực kì phong phú, mỗi ngày đều sớm rời giường, cùng Hạ ba ba đi ra ngoài rèn luyện thân thể, sau đó hai người cùng nhau trở về ăn bữa sáng, rồi tạm biệt lẫn nhau đi ra ngoài, cuối cùng tới thời điểm chạng vạng, hai người lại cùng nhau tan tầm trở về ăn cơm chiều.
Bất quá nhiều lúc, Hạ Diệc Sơ hoàn thành các cảnh quay của mình trở về trước, có đôi khi cô nhất thời hứng khởi, cũng sẽ tự mình động thủ làm một ít điểm tâm hoặc là nấu canh.
Nhận thấy được Hạ Diệc Sơ trong khoảng thời gian sống xa mình cư nhiên đã xảy ra lớn biến hóa như vậy, Hạ Chính Minh trong lòng, lại chua xót nhưng có chút vui mừng.
Người con gái ông đặt trong tâm khảm, luôn luyến tiếc để cô phải chịu khổ hay phải rơi một giọt nước mắt, rốt cuộc cũng dần dần ở ông không biết mà trưởng thành.
================
Lúc tại hạ làm xong chương này là 11h23’
=========================
Giới thiệu đôi chút, tại hạ tên gọi là Meg Burton (uhm, đây là tên tiếng anh của tại hạ), được m.n công nhận ko có tố chất làm người tốt nhưng là thiên tài trong vai phản diện, là đỉnh cao của giới lưu manh và là người chưa bao giờ đc công nhận là con gái, từ cha mẹ đến thầy cô và lũ bạn khốn nạn đã nhận xét những câu trên (giới tính của tại hạ là gái 1000%, ko phải chuyển giới). câu được nghe ngiều nhất trong ngày từ bạn bè: “mày là con gái à, sao tao ko biết nhỉ!” và rất mừng cho tất cả lũ nào nói câu này đều bị tại hạ xử lí ngắn ngọn trong vòng 15 giây Cảm ơn m.n đã nghe tại hạ lảm nhảm tới lúc này
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...