Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Trương Hổ cũng báo tên họ, rồi hỏi xem kế hoạch tiếp theo của Tần Diệc Lãnh. Hai người họ cùng bàn bạc chuyện hợp tác, còn đám người đi theo vẫn tiếp tục lấy vật tư cho đủ. Trương Hổ lấy trong túi áo ra một bao thuốc lá và bật lửa, mời Tần Diệc Lãnh nhưng mà Tần Diệc Lãnh xua tay từ chối.
Trương Hổ tự châm một điếu cho mình rồi hút, "Thế giới này bắt đầu lộn xộn, không biết tiếp theo cậu có kế hoạch gì không?"
"Chúng em cũng không biết, có thể về thành phố trước rồi tính, nhà chúng tôi đều ở đó."
"Thành phố?" Trương Hổ bây giờ mới nhìn kỹ đám người Tần Diệc Lãnh, mới phát hiện ai nấy đều trẻ tuổi, "Đến đây du lịch sao? Thành phố còn xa lắm, tôi nghĩ các cầu đừng trở về thì hơn."
"Tại sao?"
"Mạt thế đến, nơi nào càng nhiều người thì càng có nhiều xác sống. Chính quyền đã bỏ rơi các thành phố mà tiến vào các khu an toàn. Hiện tại, tôi tính mang mọi người đến căn cứ Hoài Thường gần đây nhất. Nếu người nhà cậu còn sống, cũng chỉ có thể sống tại căn cứ này thôi. Cậu có muốn đi cùng không?"
Trong lòng Tần Diệc Lãnh rõ ràng biết chuyện này, trên đường đến đây hắn cũng nhận được không ít tin tức. Chỉ huy căn chứ kia, chính là cha hắn - Tần Hoài Thượng.
"Vậy, dọc đường đi, phiền anh chiếu cố." Sau một lúc, Tần Diệc Lãnh cũng có quyết định.
"Có gì đâu, nhiều thêm một người bạn, bớt đi một kẻ thù." Trương Hổ lại cười, từ đây hai bên bắt đầu hợp tác.
Hạ Diệc Sơ tuy có đồ dự trữ trong không gian, nhưng thời thế như vậy, chỉ sợ thiếu chứ không sợ nhiều. Cô vẫn gom một ít thức ăn vào túi. Lúc này, từ sau lưng cô xuất hiện một bóng người, lặng yên không tiếng động tiến đến.
Trương Lâm Lâm bình tĩnh nhìn Hạ Diệc Sơ, tay phải hơi nâng lên, một ngọn lửa đỏ tươi nhảy ra trong lòng bàn tay, chậm rãi biến thành màu tím âm u, phát động về phía Hạ Diệc Sơ.
Hận ý dâng trào, Trương Lâm Lâm không khống chế được, ngọn lửa nhanh chóng bay ra ngoài, muốn một kích giết chết đối phương.
Hạ Diệc Sơ kỳ thật đã phát hiện sát ý phía sau, thân thể sớm ở vào tư thế phòng ngự. Ngọn lửa bay vụt đến, Hạ Diệc Sơ xoay tay chuẩn bị công kích thì kìa một đạo hàn băng đã đông cứng ngọn lửa lại.
"Lạch cạch." Tiếng viên băng rơi xuống bên cạnh Hạ Diệc Sơ. Cô cúi đầu nhìn, giữa lớp băng là ngọn lửa màu tím đã đông cứng, thật đẹp mắt.
"Tần đại ca." Trương Lâm Lâm nhìn Tần Diệc Lãnh đang đến thì hoảng loạn, hai tay nắm lấy nhau, nhìn chằm chằm Tần Diệc Lãnh.
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ, Tần Diệc Lãnh khẳng định đã nhìn thấy cô ấy tập kích Hạ Diệc Sơ, còn ra cứu,..., Trương Lâm Lâm đầu óc trống rỗng.
"Mau thu thập đi, chúng ta rời khỏi nơi này đến căn cứ an toàn." Tần Diệc Lãnh nói với hai người bọn họ rồi quay đi.
"Cô mạng lớn!" Trương Lâm Lâm hừ một tiếng, cũng bỏ đi.
Tần Diệc Lãnh vừa rồi không nói gì, hẳn là địa vị của nguyên chủ trong lòng hắn không đáng nhắc tới. Cũng đúng, một người bình thường làm sao so được với một dị năng giả. Trương Lâm Lâm thoáng chốc lấy lại bình tĩnh, tự tin về bản thân.
=========================
Không biết tác giả có nhầm nhọt gì không. Mình đã xem lại bản convert, rõ ràng ở chương trước nói Tần Diệc Lãnh có dị năng hệ lôi, bây giờ lại thành hệ băng. Mình vẫn để nguyên nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...