Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Mua hết ở siêu thị này, Hạ Diệc Sơ lại chạy đến siêu thị khác.
Trong văn phòng chủ tịch, Tô Mạc nhìn đến tin nhắn trừ tiền trên điện thoại, hắc tuyến đầy đầu.
Tô Mạc: "........" Ai tới nói cho hắn biết đã xảy ra cái gì?
Hạ Diệc Sơ hôm nay làm việc khá nhiều, cả người mệt mỏi, về đến nhà đã là 7 giờ tối.
Hiện tại là mùa hè nhưng mới 6 giờ chiều, trời đã lạnh thấu xương. Các nhà khoa học lập luận cao siêu, người thường không ai hiểu nổi. Chỉ Hạ Diệc Sơ là biết mạt thế đang đến.
Tại biệt thự Tô gia, đèn đuốc sáng trưng.
Hạ Diệc Sơ bước vào, cô hầu gái tiến lên nói: "Tiểu thư, thiếu gia đã trở về."
Quan hệ của nguyên chủ và anh trai cũng không có mấy nên Hạ Diệc Sơ chỉ biết chút ít về vị đại thiếu gia Tô Mạc này.
Tô Mạc, chưa cưới vợ, sinh con. Năm 24 tuổi, cha mẹ qua đời, thừa kế gia sản, trở thành chủ tịch công ty. Thiên phú cũng đặc biệt nên điều hành công ty rất tốt. Tuy nhiên, mặt mày cả ngày lạnh tanh, quanh năm không cười, không hiểu phong tình.
Mạt thế đến, Tô Mạc thức tỉnh dị năng, thu nạp được một đám thủ hạ, sau đó lợi dụng tài nguyên Tô gia, thành lập căn cứ cứu viện, trở thành một trong bốn cắn cứ lớn nhất lúc đó.
Thực ra Tô Mạc cũng là một nhân vật pháo hôi trong quyển tiểu thuyết này, so với Tần Diệc Lãnh, Tô Mạc không hề thua kém nhưng có lẽ không có ánh hào quang của nhân vật chính nên bị Tần Diệc Lãnh lập bẫy giết chết.
Hạ Diệc Sơ đi đến bên cạnh Tô Mạc, gọi hắn một tiếng anh, rồi ngồi xuống chờ dọn cơm chiều.
"Uh!" Tô Mạc nhàn nhạt đáp, nhìn Hạ Diệc Sơ một cái rồi lại xem bản tin kinh tế trên TV.
Hạ Diệc Sơ ngồi một chút liền cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ Tô Thanh Hoan được nuông chiều từ nhỏ, lại không vận động, nên hôm nay vận động hơi nhiều, bây giờ chân đau như bị kim châm. Hạ Diệc Sơ ngồi trên sô pha, cơ thể cứ xoắn đến xoắn đi.
"Đừng nhúc nhích." Bị làm cho mất tập trung, Tô Mạc phun ra mấy chữ.
"Anh, chân em đau." Hạ Diệc Sơ ủy khuất, trên người phát ra khí chất yêu kiều của Tô Thanh Hoan.
Tô Mạc cau mày, cảm thấy rất phiền, rốt cuộc lại ngồi xuống nắm lấy chân cô.
Đôi chân trắng nõn, ngón chân mềm mại lại phồng rộp lên, chẳng trách cô đau như vậy.
============================
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...