Editor: Mi Mặt Mèo
******************
"Tôi lạc mất cha mẹ năm 6 tuổi." Hạ Diệc Sơ nhàn nhạt đáp lại, tiến lên vài bước, đẩy cửa, nói với Hạ Lạc: "Vào đi."
"Ah." Hạ Lạc ôm đồ trong tay đi theo sau lưng Hạ Diệc Sơ vào nhà, cho đến khi thấy tủ giày quen thuộc mới sực nhớ, rõ là phòng thuê của mình, sao giống như Hạ Diệc Sơ mới là chủ nhân, còn mình là khách vậy.
Hạ Lạc nhanh chóng đổi giày, Cố Dư Sinh cũng cầm dép đi trong nhà đưa cho Hạ Diệc Sơ.
Ba người ngồi trên sô pha, nhìn lẫn nhau, bầu không khí trở nên nặng nề.
"Vì sao lại hỏi tôi vấn đề này?" Hạ Diệc Sơ nhìn Hạ Lạc, con ngươi hẹp dài mang theo một tia ám trầm. Cũng chính ánh mắt ấy khiến Hạ Lạc cảm thấy vô cùng quen thuộc.
"Đừng nhúc nhích." Hạ Lạc nghiêm túc, bình tĩnh nhìn Hạ Diệc Sơ, lấy di động từ trong túi ra, tìm một lúc rồi đưa cho Cố Dư Sinh xem: "Anh xem, cô ấy cùng người trong hình này có phải rất giống nhau không?" Cố Dư Sinh ngắm một cái, rồi liếc sang Hạ Diệc Sơ.
Trong ảnh, một thanh niên anh tuấn, biểu tình đạm mạc, thoạt nhìn có vẻ già dặn.
Mới nhìn có lẽ sẽ không nhận ra, nhưng xem kỹ vài lần, sẽ thấy hai người này quả thực giống nhau tám chín phần.
Cố Dư Sinh không trả lời mà đưa điện thoại cho Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ xem tới, vô cùng sửng sốt, chỉ là một tấm ảnh, lại đưa đến cho cô cảm giác vô cùng thân thiết.
Hạ Lạc nhìn hai người cúi đầu xem ảnh không nói lời nào, trong lòng đã xác định Hạ Diệc Sơ chính là người anh Hạ Trạm tìm kiếm bấy lâu.
Hạ Lạc dĩ nhiên biết chuyện nhà Hạ Trạm lạc mất một chị gái sinh đôi. Nếu là hai anh em trai sinh đôi hoặc hai chị em gái sinh đôi thì dù trải qua năm tháng thế nào, tướng mạo hai người sẽ không khác nhau bao nhiêu. Nhưng đây lại là song sinh một trai một gái, cho nên lớn lên sẽ có khác biệt rất lớn, làm cho người ta khó nhận ra.
Đặc biệt là Hạ Trạm, tuy chưa hai mươi tuổi, nhưng gánh nặng trên người vô cùng lớn, mỗi lần xuất hiện đều một thân tây trang màu đen, biểu tình trên mặt lạnh như khối băng, già dặn hơn nhiều so với người cùng tuổi.
Mà Hạ Diệc Sơ thì tươi cười thanh thiển, làm cho người ta cảm giác văn nhã nhu hòa, chẳng thể nào liên tưởng được tới khối băng Hạ Trạm kia.
Hạ Lạc cẩn thận nói: "Chị đi lạc năm sáu tuổi? Nhà anh Hạ Trạm đã tìm rất nhiều năm. Hạ Trạm chính là em trai sinh đôi của chị. Nếu chị đồng ý, em sẽ gọi điện thoại cho gia đình anh ấy."
Hạ Diệc Sơ trước đây không có cảm xúc gì với cha mẹ của thân thể này, bây giờ nhìn thấy tấm ảnh, lại dấy lên tình cảm thân thiết kỳ diệu. Không biết đây có phải là bản năng của thân thể nguyên chủ hay không? Giờ phút này cô rất nóng lòng muốn gặp được người trong ảnh. Hạ Diệc Sơ gật đầu, trả điện thoại cho Hạ Lạc.
Hạ Lạc cười, lộ ra răng nanh trắng tuyết, tìm số của Hạ Trạm gọi qua. Chỉ là, điện thoại reo một lúc lại báo bên kia tắt máy.
"Sao lại như thế, anh ấy là giám đốc, cả ngày trăm công nghìn việc, bao nhiêu người tìm, làm sao lại tắt máy rồi." Hạ Lạc lòng tràn đầy nghi hoặc, "Em gọi số khác thử xem."
Hạ Lạc gọi một số khác dành riêng cho người thân của Hạ Trạm, vẫn vang lên tiếng nhắc nhở tắt máy.
"Thôi bỏ đi, chờ một chút rồi gọi lại. Dù sao đợi được nhiều năm như thế, đợi thêm một lúc cũng không sao." Hạ Diệc Sơ nói.
"Vậy cũng được." Hạ Lạc vừa tính gọi cho ba mẹ hắn thì nghe Hạ Diệc Sơ nói vậy nên thôi, cất điện thoại vào túi.
"Ngồi máy bay lâu có mệt không? Lên lầu ngủ một lát đi?" Cố Dư Sinh nói với Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ vào phòng Cố Dư Sinh, nằm lên giường ngủ, cô mơ một giấc mơ.
============================
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...