Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hạ Nhật Hòa độc lai độc vãng, mọi người còn tưởng cô cao ngạo, xem thường người khác, kỳ thực cô ấy là một cô gái tự ti đến tận xương tủy.
Mãi cho đến năm học cấp ba, Hạ Nhật Hòa bắt đầu phát sinh tình cảm với Cố Dư Sinh. Cố Dư Sinh không chỉ có giá trị nhan sắc nghịch thiên, ngay cả thành tích cũng nghịch thiên. Hắn và Hạ Nhật Hòa không cùng ban, nhưng cùng cấp. Hơn nữa, cả hai đều có thành tích xuất sắc, mỗi lần thi cử, hai người đều đứng đầu bảng ban của mình.
Cố Dư Sinh là nam thần trong lòng các thiếu nữ, Hạ Nhật Hòa thích hắn, lại còn lớn gan trực tiếp thổ lộ với hắn.
Lúc ấy, Hạ Nhật Hòa đã chuẩn bị tinh thần bị cự tuyệt, không thể ngờ, hắn lại gật đầu. Sau đó, hai người kết giao.
Thật tình, Cố Dư Sinh không tìm Hạ Nhật Hòa, lần nào cũng là Hạ Nhật Hòa tìm tới Cố Dư Sinh, mặt đầy ngượng ngùng.
Nhưng vui vẻ bên người trong lòng, Hạ Nhật Hòa cũng nhận được không ít oán hận từ bạn học, sách vở bị xé rách, bàn học có chuột chết, bị nhốt ở WC...
Nguyên chủ cũng không nói cho Cố Dư Sinh biết, thậm chí tình cảm sâu đậm đối với Cố Dư Sinh trước sau như một. Làm cho đám nữ sinh mỏi mắt trông chờ hai người họ chia tay đều tức giận.
Hai người quan hệ không tệ, cho đến khi thi đại học. Mùa hè năm ấy, người nhà Cố Dư Sinh sắp xếp cho hắn đi du học nước ngoài, nên đưa ra đề nghị chia tay với Hạ Nhật Hòa.
Sau khi Cố Dư Sinh xuất ngoại vài ngày, Hạ Nhật Hòa bị xe đâm chết.
Lúc này đây, Hạ Nhật Hòa chỉ có một tâm nguyện, muốn một lần phản nghịch, không làm cô gái ngoan nữa, muốn được bạn trai sủng nịch, cùng nhau trốn học, cùng đi xem phim, hưởng thụ nhân sinh, cùng Cố Dư Sinh ân ái một lần.
Haizz, đối với tình huống của nguyên chủ, Hạ Diệc Sơ không biết dùng từ gì để hình dung.
Thời điểm Hạ Diệc Sơ xuyên đến cũng coi như khá tốt, đúng lúc Hạ Nhật Hòa tỏ tình với Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh là nam thần vườn trường, mỗi ngày làm gì, ăn gì, mọi người đều yên lặng chú ý.
Địa điểm Hạ Nhật Hòa hẹn Cố Dư Sinh cũng không phải nơi bí ẩn gì, là dưới gốc cây cổ thụ trên sườn núi sau trường. Cho nên bạn đồng học bên cạnh lúc ấy không thiếu, mau chóng lan truyền tin tức.
Cố Dư Sinh mỗi ngày nhận không ít thư tình, cho nên sau khi kết giao, Hạ Nhật Hòa bị tra nữ tìm tới nhiều không kể xiết.
Trước đây, đã nhiều lần Cố Dư Sinh được các nữ sinh khác tỏ tình, đều không thành công. Chỉ một lần Hạ Nhật Hòa bày tỏ, Cố Dư Sinh đã nhận lời. Hơn nữa, Hạ Nhật Hòa với Cố Dư Sinh cũng không hợp xứng đôi, mọi người đều thấy như đóa hoa lài cắm bãi cứt trâu.
Cố Dư Sinh kia là đóa hoa lài, còn Hạ Nhật Hòa là bãi cứt trâu.
Sự việc Hạ Diệc Sơ gặp phải khi xuyên tới, chính là có một nữ sinh yêu thầm Cố Dư Sinh, lúc nguyên chủ xuống cầu thang, bắt được cô ấy, cảnh cáo Hạ Nhật Hòa cách xa Cố Dư Sinh ra một chút.
Lại không nghĩ đến chính lúc này do linh hồn thay đổi mà thân thể nửa đường phát sốt, Hạ Diệc Sơ duỗi tay đẩy đối phương ra, cũng làm mình ngã lăn xuống cầu thang.
Hạ Diệc Sơ xoa xoa trán đau, cảm thụ được thân thể này suy yếu, nhắm mắt muốn ngủ.
Vì té cầu thang, làm não chấn động nhỏ, nên Hạ Diệc Sơ phải nằm viện hơn một tuần.
Tới đón Hạ Diệc Sơ xuất viện, là mẹ nuôi của nguyên chủ - Phương Vân.
Phương Vân đẩy cửa vào, nhìn thoáng qua Hạ Diệc Sơ đang ngồi bên trong, không chờ Hạ Diệc Sơ hỏi, đã nói: "Thanh toán viện phí rồi, đi thôi."
Phương Vân xoay người đi trước, Hạ Diệc Sơ theo sau lưng bà ta.
Trong trí nhớ Hạ Nhật Hòa, mẹ nuôi này cũng không thật sự tốt, xem Hạ Nhật Hòa như người trong suốt, còn bắt làm đủ loại việc nhà.
Hạ Diệc Sơ theo Phương Vân về tới nhà, trên đường đi, hai người đều không nói với nhau câu nào.
Về tới nhà, Phương Vân chuẩn bị làm cơm trưa. Theo trí nhớ nguyen củ, Hạ Diệc Sơ phụ giúp rửa rau, làm một số chuyện khác.
Sau khi ăn cơm trưa, Hạ Diệc Sơ đi học.
Hiện tại, còn chưa tới giờ học buổi chiều, các bạn đều ở ngoài chơi, chỉ một số ít làm bài tập trong lớp, hoặc tụm lại một chỗ nói chuyện.
Lúc Hạ Diệc Sơ đi vào, mấy nữ sinh lập tức nhìn sang, vẻ mặt khinh thường, ánh mắt châm chọc.
"Chậc, cũng không biết là ai, nghe nói bị ngã cầu thang."
"Đúng vậy, đáng thương ghê, Cố nam thần cũng không liếc nhìn một cái."
"Xứng đáng!"
"Ha ha ha."
- ----------------------------------
Mấy nữ sinh chỉ tang mạ hòe*, nói xong, cảm giác mình hơn người, cao hứng nở nụ cười.
(*Chỉ tang mạ hòe: Chỉ cây dâu để mắng cây hòe, còn có biến thể khác là chỉ chó mắng mèo. Ý nói vì không tiện mắng thẳng mặt nên mượn một sự kiện khác để tỏ thái độ.)
Hạ Diệc Sơ không bận tâm với các thiếu nữ đang thời kỳ phản nghịch, chỉ là, chỗ mà các cô ấy ngồi là bàn của cô.
"Tránh ra." Hạ Diệc Sơ đứng trước mặt các cô ấy, lãnh đạm nói.
"Dựa vào cái gì, cô nói tôi phải đi sao, cái bàn này lại không phai của cô."
"Cái bàn này không phải của tôi, nhưng chỗ ngồi của tôi. Tôi nói lần nữa, mau đứng lên!" Hạ Diệc Sơ ngữ khí cường ngạnh, duỗi tay, vỗ mạnh lên bàn phịch một tiếng, làm ba cô gái kia hoảng sợ, cũng làm cho mấy người khác trong phòng đặt ánh mắt lên người cô,
=============================
Đọc truyện vui vẻ nha cả nhà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...