Editor: Mi Mặt Mèo
****************
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, bước chân dẫm trên thảm mới mềm như bông, không phát ra chút âm thanh nào.
Trong phòng một mảnh an bình, Hạ Diệc Sơ đi đến nghe một tiếng rên rỉ thống khổ bị áp chế thật sâu.
Tâm thần chấn động, tức khắc bước nhanh vào, người trên giường bị chăn bao bọc cuộn tròn lại.
Hạ Diệc Sơ đặt sữa bò lên bàn, vội vàng tiến lên xem xét tình huống của Đông Phương Dật.
Đông Phương Dật cuộn người trên giường, hai mắt nhắm nghiền, môi trắng bệnh, trán nổi gân xanh, mồ hôi chảy từng giọt.
Thần sắc hắn thống khổ, cắn chặt khớp hàm, từng tiếng rên rỉ rít qua kẽ răng.
Hạ Diệc Sơ liền biết hắn đang phát bệnh, duỗi tay nhẹ vỗ mặt hắn, nhỏ giọng gọi tên: "Đông Phương Dật, Đông Phương Dật."
Đông Phương Dật dường như không hề nghe thấy, một chút phản ứng cũng không có.
Hạ Diệc Sơ nghĩ đến những lời hệ thống nói lúc ở lớp, mặt mày hơi trầm xuống, nhanh chóng cởi giày, chui vào trong ổ chăn, kéo tay Đông Phương Dật, đem hắn ôm vào trong người
Bị cưỡng bách ôm vào ngực một thứ mềm mại, hơn nữa đối phương còn mang theo một mùi hương dễ ngửi, làm hơi thở Đông Phương Dật mê muội. Theo bản năng, Đông Phương Dật gắt gao ôm lấy. Giống như muốn đem đối phương khảm vào trong xương cốt mình, Hạ Diệc Sơ thiếu chút nữa bị hắn bóp chết.
Hạ Diệc Sơ giơ tay ôm Đông Phương Dật, nhẹ giọng an ủi, duỗi một tay sờ lên lưng hắn, trong khoảng thời gian này, ngưng tụ linh khí rót một chút vào thân thể hắn.
Linh khí đi vào thân thể Đông Phương Dật. Ban đầu, Hạ Diệc Sơ hoàn toàn không biết gì về thân thể hắn. Giờ đây, theo dòng linh khí rót vào người Đông Phương Dật, trong đầu Hạ Diệc Sơ đối với tình trạng thân thể của Đông Phương Dật càng ngày càng rõ ràng.
Tuy rằng không thấy rõ cơ thể dưới lớp quần áo, nhưng trong đầu Hạ Diệc Sơ dường như đem thân thể Đông Phương Dật chụp từng lớp từng lớp, lọc ra được một ít tin tức.
Trong thân thể mỗi người đều có một lượng linh khí nhất định. Cũng giống như việc con người hít thở, không khí sạch đi vào, thải CO2ra. Linh khí này tuy rằng rất ít, nhưng lại rất quan trọng, nó cũng giống như sinh mệnh, không thể thiếu.
Linh khí nhiều hay ít, không chỉ thay đổi thể chất một người, thầm chí còn thay đổi cả vận khí của họ.
Hạ Diệc Sơ cảm giác được linh khí trong thân thể Đông Phương Dật, chỉ có điều nếu tùy tiện kéo đại môt người trên đường thì linh khí của họ cũng nhiều gấp mười lần Đông Phương Dật.
Có thể thấy, linh khí trong cơ thể Đông Phương Dật loãng đến cỡ nào.
Hạ Diệc Sơ nhắm hai mắt, đem linh khí dọc theo cánh tay rót từng chút vào thân thể hắn, khống chế một sợi linh khí chậm rãi lưu động theo kinh mạch Đông Phương Dật.
Quá trình này thập phần gian nan, chỉ cần vô ý một chút sẽ làm linh khí tiết ra ngoài, lại phải làm lại từ đầu.
Thời gian chậm rãi trôi đi, Hạ Diệc Sơ từ đầu khống chế linh khí có phần trúc trắc cũng dần tìm được bí quyết, khống chế linh khí càng thêm dễ dàng.
Đông Phương Dật không kêu rên đau đớn, thần sắc thống khổ chậm rãi chuyển thành bình yên.
Đông Phương Dật giật giật lông mi nhỏ dài, sau đó mở hai mắt.
Hương mềm trong ngực, Đông Phương Dật không nghĩ tới lúc tỉnh lại sẽ là một cảnh tượng như thế.
Điều này làm cho vẻ mặt thường xuyên lãnh đạm của hắn không nhịn được trở nên thất thần.
Quanh mũi là một cỗ hơi thở dễ ngửi, làm lòng hắn không khỏi quyến luyến. Nếu lúc này ngủ say, hắn sẽ có thể đem Hạ Diệc Sơ ôm vào trong ngực cọ cọ. Chỉ là lúc này tỉnh táo lại, Đông Phương Dật cũng không thể nào mặt dày làm ra hành động như thế, dù cho người hắn ôm trong ngực này đã là vị hôn thê của mình.
Một khắc Đông Phương Dật mở mắt ra, Hạ Diệc Sơ cũng đã nhận thấy vì điều dưỡng linh khi cho Đông Phương Dật mà bản thân tuy rằng không tổn thương thể lực nhưng cũng có chút mệt mỏi.
"Anh tỉnh rồi sao? Cảm giác như thế nào?" Hạ Diệc Sơ hỏi hắn.
"Uhm, rất tốt." Đông Phương Dật thần sắc chân thật, gật gật đầu.
Khi hắn ngủ trưa được một lúc, thân thể bắt đầu đau đớn, Đông Phương Dật từ trước đến nay luôn nhẫn nhịn, dẫu sao chuyện này cũng không phải một hai lần. Hắn cũng không thể mỗi lần thân thể đau đớn đều kêu bác sĩ hoặc uống thuốc, vì thuốc giảm đau uống nhiều càng làm thân thể hắn thương tổn hơn.
Hắn cứ một mình chịu đựng.
Lại không ngờ, lần đau đớn này kéo dài hơn, mãnh liệt hơn. Chờ hắn cảm thấy không thích hợp, muốn gọi người đến thì đã không còn sức lực, chỉ đủ sức cuộn người trong chăn thành một đoàn, gắt gao cắn khớp hàm, liều mạng không cho mình kêu rên đau đớn.
Lúc sau, vì quá đau, thần sắc hắn trở nên dữ tợn, lại giận không thể chết đi.
Tuy rằng thoạt nhìn hắn lâm vào hôn mê, nhưng thần trí lại thanh tỉnh. Từ lúc Hạ Diệc Sơ bước vào cửa đến cuối cùng, từng màn từng màn hiện lên trong đầu Đông Phương Dật.
Đặc biệt nghĩ đến việc bản thân mình đem đối phương ôm vào lòng, hận không thể khảm vào trong thân thể, Đông Phương Dật khẽ run môi, sắc mặt lặng lẽ đỏ, nghĩ đến thân thể mềm mại ấm áp của đối phương đang dựa vào mình, Đông Phương Dật sinh ra một mạt rung động, đầu quả tim bắt đầu cắm rễ.
Tình cảm không biết bắt đầu từ khi nào, lại rơi xuống mọc rễ.
Trong lòng Đông Phương Dật thẹn thùng đến đỏ mặt, nhưng hơi thở vẫn đều đặn, không biến hóa, thế nên Hạ Diệc Sơ không hề biết hắn đang e lệ.
Hạ Diệc Sơ thấy thân thể Đông Phương Dật trở nên tốt hơn, lười biếng ngáp một cái, cuộn tròn trong ngực hắn, chỉnh lại tư thế thật thoải mái, nói: "Vậy cùng ngủ một lát đi. Xem anh vừa rồi khó chịu như vậy, hẳn là cũng cần nghỉ ngơi."
Hạ Diệc Sơ nói, nhắm mắt dựa vào lòng ngực hắn, nặng nề ngủ đi.
Đông Phương Dật điều chỉnh cẩn thận hô hấp của mình, thân thể cứng đờ không nhúc nhích, sợ ảnh hưởng tới Hạ Diệc Sơ.
Một lúc thật lâu sau, cảm giác đối phương đã ngủ say rồi, Đông Phương Dật mới đưa ánh mắt đặt lên người nàng, ánh mắt cùng cảm xúc nóng rực không hề che đậy phơi bày trước mặt Hạ Diệc Sơ.
Đông Phương Dật nhẹ nhàng duỗi tay, khoát qua vòng eo Hạ Diệc Sơ, cúi đầu hít vào hơi thở của Hạ Diệc Sơ thật sâu, khóe môi hơi cong, tâm tình sung sướng.
Hai tròng mắt hắn lóe sáng, nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ giống như bảo bối trân quý, ý mừng vui lộ ra ngoài.
=========================
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...