Edit: Mặc Quân Tịnh Túc
Huyện An Bình cách kinh thành khá xa, đám người Mặc Thiên Trần tiêu phí thời gian hai tháng, mới đến kinh thành.
Mặc Thiên Trần trở về kinh thành ngày đó, người trong hoàng cung tiến đến nghênh đón hắn vô cùng long trọng, ngay cả Ngũ hoàng tử và Đại hoàng tử nổi bật chính thịnh đều đi, hơn nữa sau khi nhận thức Mặc Thiên Trần, hai người lập tức bỏ lại quan viên phía sau, vẻ mặt thân thiết đi tới trước mặt Mặc Thiên Trần, trong lời nói đều tìm cách hạ thấp đối phương.
Mặc Thiên Trần ba năm nay ở huyện An Bình, không chỉ khiến mọi người ngoài ý muốn, chưởng quản huyện An Bình đến mưa thuận gió hoà, dân tâm cùng hướng, thì thứ duy nhất khiến Ngũ hoàng tử và Đại hoàng tử kiêng kị, chính là Mặc Vũ quân trong tay Mặc Thiên Trần.
Huyện An Bình hoàn cảnh hiểm ác, hơn nữa nơi đó giặc cỏ chiếm đa số, thường xuyên sẽ có Hung nô ở biên giới tới quấy nhiễu, cũng không phải thực thái bình. Cho nên, Mặc Thiên Trần chuyên môn huấn luyện một quân đội, dùng để đối phó những đám giặc cỏ.
Lại không có nghĩ đến, quân đội này còn đánh ra danh tiếng.
Có Mặc Vũ quân chấn uy, những đám giặc cỏ đó cũng không dám đánh tới An Bình Thành vật tư nữa.
Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ dưới sự tiếp đãi của Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử cùng quan viên, một đường đi tới phủ Thất hoàng tử của hắn lúc trước khi rời đi kinh thành.
Tuy rằng Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ đã ba năm không có hồi kinh, nhưng phủ Thất hoàng tử vẫn có hạ nhân xử lí sạch sẽ ngăn nắp, không nhiễm một hạt bụi, giống như hai người chưa rời đi bao giờ.
Sau khi đưa Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần về phủ, đám người Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều bị hắn lấy lí do lặn lội đường xa, cần nghỉ ngơi đuổi ra ngoài, động tác đuổi người cùng thần sắc lãnh đạm cùng ba năm trước đây cự tuyệt bái thiếp không có sai biệt lắm.
"Vương phi, ngài có muốn đi dạo đường phố kinh thành không? Nô tỳ vừa mới ở trên xe ngựa nhìn vài lần, mấy năm qua đi, kinh thành biến hóa thật nhiều." Hồng Nguyệt cười hì hì mở miệng than thở với Hạ Diệc Sơ.
"Bản thân người muốn lười biếng đi ra ngoài chơi thì cứ nói thẳng." Hạ Diệc Sơ liếc mắt nhìn nàng một cái.
"Nô tỳ nói thật lòng mà." Thần sắc Hồng Nguyệt mang theo vẻ xấu hổ hiếm thấy.
"Ta cũng không nói là ngươi nói dối a." Hạ Diệc Sơ cười cười, ngay sau đó xua xua tay, nói: "Được rồi được rồi, muốn đi dạo thì đi thôi, mang theo Bích Ngọc cùng đi ra ngoài, thuận tiện giúp mang chút bánh gạo nếp và bánh hoa mai từ tiệm Vân Hương về."
"Ai, nô tỳ tuân mệnh!" Hồng Nguyệt cười hì hì đáp lời, hành lễ với Hạ Diệc Sơ rồi xoay người bước nhanh ra khỏi phòng đi tìm Bích Ngọc.
Mà một mình Hạ Diệc Sơ ngồi ở trong phòng, bắt đầu trầm tư với nhiệm vụ.
Cô tới thế giới này đã hơn ba năm, cũng sắp đi tới phần kết của cuốn tiểu thuyết này.
Nhưng, bởi vì mình đến khiến cho mọi chuyện xảy ra hiệu ứng bươm bướm, không chỉ thành công ngăn chặn nam nữ chính nhất kiến chung tình ở tràng săn thú mấy năm trước, hơn nữa Thuợng Quan Nguyệt còn gả cho Ngũ hoàng tử Mặc Quân, cốt truyện này đã chạy loạn xạ làm cho ngay cả Hạ Diệc Sơ cũng không biết phải làm thế nào để dừng cương trước bờ vực.
Nhưng mà cũng may hệ thống cũng không có phán định cô làm sai hay nhiệm vụ thất bại, chỉ nói cô không được sửa mấy phần cốt truyện quan trọng là được.
Mà hiện tại, cuốn tiểu thuyết cũng chỉ còn một phần quan trọng chưa xảy ra, đó chính là Mặc Thiên Trần thành công vặn đổ Ngũ hoàng tử và Đại hoàng tử, lên làm hoàng đế.
Chẳng qua, dù ba năm nay Mặc Thiên Trần phát triển rất khá ở huyện An Bình, nhưng ở kinh thành lại không có nhiều thế lực ủng hộ, đặc biệt là trong tình huống quyền lực của Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử vô cùng lớn, cái này là, cho Hạ Diệc Sơ nhíu chặt mày, trong lòng suy nghĩ vạn lần.
"Lại nghĩ cái gì? Mà có thể nhập thần?"
Ngay khi âm thanh quen thuộc truyền vào tai thì cả người Hạ Diệc Sơ cũng bị một đôi tay cường tráng hữu lực ôm vào một bờ ngực ấm áp.
"Sao chàng nhanh như vậy đã trở lại?" Hạ Diệc Sơ giơ tay nhìn Mặc Thiên Trần, duỗi tay ôm lấy vòng eo mạnh mẽ hữu lực của hắn.
Sau khi Mặc Thiên Trần tiễn Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử đi thì yên lặng không một tiếng động rời khỏi phủ đệ, Hạ Diệc Sơ biết hắn đi tìm những thuộc hạ ở kinh thành để thương lượng vấn đề, chỉ là không có nghĩ tới hắn đi nhanh như vậy đã trở lại.
====================
Hẹn gặp lại vào thứ 7 này nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...