Edit: Mặc Quân Tịnh Túc
Vương phủ quản gia tên là Vương Trung, Vương Trung đứng ở trước cửa sân, nhìn thấy Mặc Thiên Trần từ bên trong đi ra liền cúi đầu, vội vàng đi theo phía sau Mặc Thiên Trần, hai người một trước một sau đi vào thư phòng.
Kì thật trong lòng Mặc Thiên Trần cũng hiểu rõ mục đích Vương Trung hôm nay tới mình, cho nên lúc ngồi ở án thư, hắn mới lạnh lùng mở miệng với Vương Trung: "Chính là đội Phi Dực bên kia truyền đến tin tức gì?"
"Chủ tử anh minh." Vương Trung vội vàng tiến lên một bước, đè thấp chính mình thanh âm, thần sắc tôn kính hai tay dâng vật trong tay mình lên: "Đây là thuộc hạ ở nửa canh giờ trước nhận được tin tức mới nhất từ đội Phi Dực đội truyền lại, thỉnh chủ thượng duyệt tra."
Mặc Thiên Trần không nói chuyện nữa, duỗi tay cầm phong mật thư trong tay hắn hủy đi, ánh mắt dừng ở trên trang giấy.
Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ tới huyện An Bình đã hơn ba năm, lúc trước đi theo vào huyện An Bình, đều là vài người đáng tin cậy có thể tin tưởng, dù có những tên thám tử đục nước béo cò tiến vào cũng bị Mặc Thiên Trần bất thanh động sắc xử lí ở nửa đường.
Hơn nữa, lúc trước hắn cũng coi như bị Sở Hoàng sung quân lại đây, tất cả mọi người đều chờ xem hắn chê cười, cho rằng hắn phải chết không thể nghi ngờ cho nên cũng không có người ở trên người hắn lưu tâm nhãn.
Sau đó, lúc vào huyện An Bình sau, Mặc Thiên Trần cũng bất động thanh sắc di chuyển tổ chức ám sát tới chỗ này.
Mà đội Phi Dực, chính là ám vệ am hiểu khinh công do Mặc Thiên Trần lựa chọn tỉ mỉ từ tổ chức ám sát, phái bọn họ ở kinh thành ẩn núp khắp nơi, tùy thời thu hoạch tình báo mới nhất ở kinh thành. Đây cũng coi như là một mạng lưới tình báo do Mặc Thiên Trần bày ra ở kinh thành.
Chờ đến khi xem xong nội dung trên trang giấy kia rồi thì trên mặt Mặc Thiên Trần hiện lên một mạt ý cười lạnh băng trào phúng, tùy tay để tờ giấy kia ở trên ngọn nến hủy thi diệt tích phân phó Vương Trung đang đứng đợi phía dưới: "Phân phó ra ngoài, có thể thu võng."
"Tuân mệnh, chủ tử! Thuộc hạ ngay lập tức đi thông tri mọi người!" Trên khuôn mặt trung hậu ngay ngắn của Vương Trung hiện thần sắc kích động, ngay sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cũng không uổng phí bọn họ an tĩnh ẩn núp mấy năm nay, xem ra chủ tử đây là muốn vào thực hiện nghiệp lớn!
Giữa trưa, Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần cùng ăn cơm, lúc đang cơm, tuy rằng Mặc Thiên Trần vẫn là trước sau như một duỗi tay gắp đồ ăn cho cô, vẻ mặt ôn nhu, nhưng Hạ Diệc Sơ lại cẩn thận đã nhận ra Mặc Thiên Trần có chút không thích hợp.
Sau khi ăn xong, Hạ Diệc Sơ cho lui toàn bộ hạ nhân trong phòng, mở miệng hỏi Mặc Thiên Trần: "Hôm nay chàng làm sao vậy? Phải chăng kinh thành bên kia xảy ra chuyện gì?"
Ba năm nay, Hạ Diệc Sơ tuy rằng không thế nào quản thế sự, nhưng Mặc Thiên Trần lại ở trong rất nhiều chuyện bắt đầu không gạt cô, đặc biệt là chuyện trên người hắn có võ công và có được một tổ chức ám sát. Thế cho nên kỳ thật trong lòng Hạ Diệc Sơ vẫn luôn biết về đội Phi Dực.
Đặc biệt là chiều nay, lúc Hồng Nguyệt tiến vào sân, nói quản gia đã ở bên ngoài chờ đợi, không chỉ có Mặc Thiên Trần đoán được, ngay cả trong lòng Hạ Diệc Sơ cũng biết quản gia lần này tìm Mặc Thiên Trần để làm gì.
"Ân." Mặc Thiên Trần lười nhác lên tiếng, duỗi ra tay, trực tiếp ôm dáng người nhỏ xinh Hạ Diệc Sơ ngồi ở trên đùi mình, để đầu vùi ở trên cổ cô, nói: "Thiên Cơ truyền đến tin tức, sau ba năm chúng ta chờ đợi thời cơ đã tới rồi. Thánh chỉ trong cung đại khái buổi chiều sẽ đến."
"Vậy......" Hạ Diệc Sơ hơi hơi sửng sốt, đôi tay khỏi nắm chặt vạt áo người bên cạnh mình, nói cách khác, thời khắc bọn họ hồi kinh cũng tới rồi sao.
"Nhiễm Nhiễm," Mặc Thiên Trần duỗi tay gắt gao ôm Hạ Diệc Sơ, làm để càng gần sát mình.
"Hư." Hạ Diệc Sơ xoay người, bưng kín môi Mặc Thiên Trần, hai người bốn mắt nhìn nhau, Mặc Thiên Trần rõ ràng thấy được đáy mắt thanh triệt của Hạ Diệc Sơ dần hiện ra ánh sáng kiên nghị, "Chàng cái gì cũng đừng nói, thiếp biết đến, thiếp và chàng cùng trở về. Chuyện phủ đệ toàn quyền giao cho quản gia."
"Ân." Mặc Thiên Trần lên tiếng.
Mặc Thiên Trần ôm Hạ Diệc Sơ vào trong ngực, trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không có nói chuyện.
Buổi chiều thời điểm, quả không ra Mặc Thiên Trần lời nói, một chiếc xe ngựa dừng lại ở trước cửa Tĩnh Vương phủ, một vị công công cầm thánh chỉ từ trên xe ngựa đi xuống tới.
Thánh chỉ đái khái nói Hoàng Thượng đã ba năm không có gặp Mặc Thiên Trần đứa con trai này, trong lòng thật là nhớ mong, để Mặc Thiên Trần hồi kinh một lần.
Mặc Thiên Trần từ trong tay thái giám công công tiếp nhận thánh chỉ, phái người an bài chỗ ở cho thái giám kia, ngay sau đó sai người thu thập đồ vật, gọi quản gia vào thư phòng, hai người mật đàm nửa giờ rồi mới ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ đã thu thập hảo hành lý dẫn theo đoàn người mênh mông cuồn cuộn ra khỏi thành An Bình, xuất phát về phía kinh thành.
Đi theo, còn có thái giám tuyên đọc thánh chỉ từ trong kinh thành, dù sao cũng là người từ trong kinh thành ra, hắn bị Mặc Thiên Trần an bài ngồi trong một chiếc xe ngựa độc lập.
Dọc theo đường đi, nghe được đủ loại ồn ào âm thanh, thái giám tò mò xốc màn xe lên nhìn nhìn, vừa thấy, lại khiến hắn hoàn toàn hoảng sợ.
Huyện An Bình này, từ trước đến nay chính là nơi mỗi người đều cho là hiểm ác, mặc cho ai vừa nghe thấy cái tên này tên, đều sẽ thần sắc nháy mắt thay đổi.
Năm đó, Thất hoàng tử Mặc Thiên Trần bị Sở Hoàng sung quân đến nơi này, tuy rằng vẫn mang theo tước vị cùng phong hào, nhưng trong lòng mọi người đều đang xem trò hay, sôi nổi đoán rằng sau bao lâu thì sẽ nghe tin dữ về Thất hoàng tử tin dữ, một tháng? Ba tháng? Nửa năm? Hoặc là một năm?
Nhưng lại không có nghĩ đến, vị Thất hoàng tử này quả thực ra khỏi ngoài dự kiến của mọi người, không chỉ không có thiệt hại ở huyện An Bình, ngược lại là ở huyện An Bình hỗn đến hô mưa gọi gió, còn thay đổi điều kiện sống sót của bá tánh huyện An Bình!
Ngắn ngủn thời gian ba năm, huyện An Bình từ một nơi hiểm ác khiến người khác nghe biến sắc, ghét bỏ hoảng sợ không thôi biến thành địa phương bá tánh an cư lạc nghiệp, mỗi khi ai nhắc tới đều muốn hướng tới. Thậm chí có rất nhiều bá tánh đặc biệt đi từ nơi xa xôi vạn dặm tới huyện An Bình chỉ vì định cư lâu dài ở đây.
Nếu không phải về sau Mặc Thiên Trần ban bố quy định mới, hạn chế số người mỗi năm thu nhận thì chỉ sợ thành An Bình Thành đã sớm đã bị người ta đạp nát cửa thành.
Tuy là vậy, hiện giờ huyện An Bình cũng từ thay đổi từ một vùng đất cằn cỗi không có một ngọn cỏ thành nơi giàu có trù phú nhất vùng.
Nhìn dân chúng hai bên đường quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, miệng hô khẩu hiệu Tĩnh Vương, vị thái giám này rốt cuộc không che lấp được khiếp sợ dưới đáy mắt.
Như vậy cường đại trận thế, quả thực liền cùng trong kinh thành vị kia ra tới dạo phố thời điểm, thập phần tương tự! Đồng dạng dân tâm sở hướng!
Vị thái giám sắc mặt trắng bệch, buông màn xe xuống, không dám suy nghĩ sâu xa.
Mà Mặc Thiên Trần ngồi ở phía trước, nhìn bá tánh ở hai bên đường phố không ngừng quỳ dập đầu, trong lòng lại không có nửa phần dao động, ánh mắt chỉ có xem đến Hạ Diệc Sơ mới có thể dâng lên vẻ ôn nhu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...