Hạ Trạch Vũ lúc này mới đem cô buông xuống.
Trầm Mộc Bạch đã không có suy nghĩ muốn chạy trốn, không riêng gì bởi vì vô luận cô chạy đến đâu đều vô dụng, cũng bởi vì nghèo.
Cô cảm thấy mình biểu hiện đã rất ngoan hiền, nhưng là Hạ Trạch Vũ lại không thể nào tín nhiệm cô.
Không chỉ có tăng cường nhân thủ, thời thời khắc khắc đều muốn ở bên người hắn, ngay cả mở hội nghị, đối phương cũng phải đem cô mang theo bên người.
Đối với những nhân viên trong công ty kia dùng ánh mắt nhìn tiểu yêu tinh một dạng nhìn cô, Trầm Mộc Bạch biểu thị đã chết lặng.
Tối ngủ, lại là bị hung hăng một trận làm, ngay cả khóc nũng nịu cầu xin tha thứ đều không có mảy may tác dụng.
Hạ Trạch Vũ cảm xúc trở nên càng ngày càng không ổn định, cô đều không biết làm sao làm tốt.
Liền xem như nửa đêm đi nhà vệ sinh, bên cạnh bỗng nhiên duỗi ra một cái tay, sau đó gắt gao bắt lấy cô.
Trầm Mộc Bạch giật mình kêu lên, đèn phòng ngủ bị mở ra, nam nhân khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm thình lình xuất hiện trong tầm mắt, trong mắt đối phương một mảnh đen kịt, môi mỏng nhẹ vặn, "Em muốn đi đâu?"
Cô hít mũi một cái, cẩn thận từng li từng tí nhìn đối phương nói, "Phòng vệ sinh."
Hạ Trạch Vũ lúc này mới buông tay cô ra, chỉ là cái đôi mắt kia vẫn như cũ gắt gao tiếp cận cô.
Trầm Mộc Bạch đi phòng vệ sinh, dọa đến toàn thân phát run.
Nàng có thể nhìn ra được, Hạ Trạch Vũ đã hai ngày không ngủ, đáy mắt thanh sắc đã tăng thêm rất nhiều, người cũng tiều tụy không ít.
Lúc trở về, liền bị đối phương một lần nữa kéo vào trong ngực, gắt gao nắm chặt không thả.
Trầm Mộc Bạch không dám giãy dụa, cô sợ sẽ chạm đến cái nào dây thần kinh của đối phương, sau đó trở nên tàn nhẫn lên.
Lại là kinh hồn táng đảm ngủ một đêm, sau đó đi công ty đi làm.
Trầm Mộc Bạch dùng đến cớ muốn ngủ vào trong phòng nghỉ, sau đó lấy điện thoại len lén gửi quản gia một cái tin nhắn.
Bác sĩ Phương, ông ở đâu? Tôi muốn hướng ông trưng cầu ý kiến một vài vấn đề.
Vài phút qua đi, đối phương rất mau trả lời lại.
Có, là chuyện có liên quan Hạ tiên sinh sao?
Trầm Mộc Bạch mau đem triệu chứng của Hạ Trạch Vũ nói cho ông một lần.
Bác sĩ Phương hỏi cô có rảnh gặp mặt một lần hay không.
Trầm Mộc Bạch vội vàng cự tuyệt.
Đối phương hỏi cô bên người Hạ Trạch Vũ có phát sinh cái gì để cho cảm xúc chập trùng hay không, Trầm Mộc Bạch cắn răng, vẫn là nói thật.
Bác sĩ Phương bên kia không tiếp tục đáp lời, năm phút đồng hồ qua đi, mới một lần nữa gửi qua.
Đại khái ý nghĩa chính là Hạ Trạch Vũ hiện tại mấu chốt toàn bộ đều là bởi vì cô, chỉ có cô mới có thể giải cứu, cô không thể biểu hiện ra cái suy nghĩ gì muốn rời khỏi, nếu không sẽ làm triệu chứng nghiêm trọng, chỉ có thể thời gian này dùng hành động để chậm rãi thư giãn tâm tình đối phương.
Trầm Mộc Bạch tuyệt vọng, nhưng bây giờ cô căn bản không cách nào rời khỏi cái thế giới này, muốn sinh hoạt không có trở ngại, cũng chỉ có thể dựa theo bác sĩ Phương nói tới làm như vậy.
Nếu không Hạ Trạch Vũ bệnh tình sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng chịu khổ vẫn là chính mình.
Nói đến đơn giản, làm được khó.
Trầm Mộc Bạch phát hiện cô lấy lòng, không những không để cho Hạ Trạch Vũ cảm xúc có chuyển biến tốt đẹp, còn trở nên càng thêm tàn nhẫn.
Bị làm xong cô một mặt mơ hồ nằm lỳ ở trên giường, một cái nước mũi một cái nước mắt hỏi hệ thống vì sao.
Hệ thống "Cô có tiền án."
Trầm Mộc Bạch lúc này mới nhớ tới, cô trước đó vì chạy trốn, chẳng những biểu hiện mười điểm nhu thuận, còn cố ý nịnh nọt đối phương.
Lúc trước tìm đường chết, là hiện tại rơi lệ.
Trầm Mộc Bạch tốn thời gian một năm, mới để cho bệnh tình Hạ Trạch Vũ ép xuống.
Bọn họ kết hôn, cô vẫn là trở thành vợ hắn, danh phù kỳ thực Hạ phu nhân.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...