Trầm Mộc Bạch tê cả da đầu một lần, mượn đám người chen chúc bỏ rơi hai người kia.
Cũng may trong ngục giam cũng không phải toàn là người như thế này, sau khi cầm tới phần đồ ăn kia của bản thân, cô tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.
Thức ăn không tính là tốt bao nhiêu, nhưng chí ít so ở trong TV nhìn thấy ngon hơn nhiều.
Khoai tây thêm thịt kho tàu, còn có rau cải trắng, số lượng cơm là dựa theo nam nhân người trưởng thành phân phối, cô ăn một miếng, phát hiện mùi vị lại còn không sai.
Đặc biệt là khoai tây kia, mềm nhu vừa thơm ngọt, phối thêm nước tương trộn cơm quả thực có thể toàn bộ ăn hết.
"Thằng nhóc, bộ dáng cậu ăn cơm làm sao cùng một nữ nhân thanh tú như vậy." Đối diện truyền đến một đường giọng nam thô cuồng.
Trầm Mộc Bạch ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện không biết lúc nào, nhiều hơn một người nam nhân đầu trọc, đối phương thoạt nhìn khoảng chừng có một mét tám mấy, trên người cơ bắp tương xứng, hai đầu lông mày có vết sẹo.
Đối phương cười híp mắt nhìn cô, trong mắt giấu giếm một tia không có hảo ý.
Khẽ nhíu mày một cái, Trầm Mộc Bạch không có ý định đụng cứng rắn, liền bị để ý tới, nhưng là suy nghĩ cho tới bây giờ mình ở trong mắt người khác là một cái thân phận nam nhân, chần chờ một chút, động tác ăn cơm trở nên sơ qua phóng khoáng lên.
"Thằng nhóc thực sự là đáng yêu, vóc người cũng thanh tú." Nam nhân bên môi giật ra một nụ cười, ánh mắt nhìn cô cũng càng ngày càng ác tâm, "Hạ Trạch Vũ hẳn là không đụng cậu đi."
"Mắc mớ gì tới anh." Trầm Mộc Bạch dằn xuống hỏa khí đáy lòng, ngữ khí lạnh lùng nói.
"Ngay cả bộ dáng tức giận cũng khả ái như vậy, đáng tiếc, không phải nữ nhân." Đối phương lắc đầu.
Ngay lúc cô cho rằng nam nhân không có loại sở thích kia, đối phương cười bổ sung một câu, "Bất quá cũng bởi vì là nam nhân, chơi mới đủ hăng hái."
"Tên trọc, con mẹ nó mày cũng coi trọng người mới này?" Bên người truyền đến tiếng nói giống như cười mà không phải cười, một nam nhân vóc người khôi ngô mang theo mấy người đi tới bên này.
Trầm Mộc Bạch tâm cảm giác không ổn, nếu là tầm hai ba người cô còn có thể giải quyết, nhiều người lại không được.
Tay có chút nắm chặt, vừa mới chuẩn bị cầm bàn ăn đứng dậy, liền bị một người ép bả vai, "Người anh em, chớ đi nha, cùng chúng tôi mấy anh trai chơi một hồi chứ."
Trầm Mộc Bạch cười nói, "Xin lỗi, muốn đi ị."
Mấy nam nhân sắc mặt biến đổi, trong đó một người gắt một cái nước miếng, "Con mẹ nó mày.."
"Chớ bị thằng nhóc này lừa gạt." Nam nhân trọc cười lạnh một tiếng, đưa tay nắm được gương mặt Trầm Mộc Bạch, "Cái làn da này thực sự là đủ trơn, lão tử rất lâu không chơi người mới."
"Tên trọc, có thể nói tốt rồi, mày trước cho hắn ***, sau đó đem người đưa cho tôi chơi đùa." Nam nhân dáng người khôi ngô lộ ra một cái nụ cười ác tâm.
Tên trọc nhíu nhíu mày, Mãng Xà từ trước đến nay không có cái phân tấc gì, lại là một biến thái, người bị gã đùa chết nói ít cũng có mấy cái, nhưng là cùng đối phương cứng đối cứng lại có lời không đến, "Dễ nói, bất quá mày có thể hạ thủ nhẹ một chút, đừng đem người chơi chết."
Mãng Xà nhìn người đối diện, liếm môi một cái, "Mày đây yên tâm, trước khi chưa có chơi chán, tao nhất định là không nỡ."
Trầm Mộc Bạch mắt lạnh nhìn bọn họ, nắm chặt khay ăn trong tay, nghĩ thầm, coi như không được cũng phải được, ít nhất phải để bọn họ biết rõ, mình cũng không phải gây tốt như vậy.
Ở trong đó một kẻ khẽ vươn tay muốn đi qua kéo cô, Trầm Mộc Bạch mượn lực tách cánh tay gã, sau đó một cước đá văng gã.
Người kia không kịp đề phòng, căn bản không nghĩ tới một thằng nhóc thoạt nhìn không được tốt lắm sẽ có khí lực lớn như vậy, cả người ngồi sập xuống đất.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...