Hắn ta đương nhiên là không dám đem con mắt mình moi xuống, vậy hắn ta về sau chẳng phải thành mù lòa.
Nhưng hắn ta làm sao cũng không nghĩ ra Tả Ngộ yêu cầu vậy mà lại là cái này, trong lúc nhất thời sợ hãi lại kháng cự.
Cuối cùng đột nhiên đẩy ra Chu Hạo bên cạnh, từ trên sân thượng thoát chạy ra ngoài.
Ai cũng không biết Tả Ngộ cùng Trần Gia Huy nói cái gì, cũng không thể đoán được Trần Gia Huy lại đột nhiên lâm trận bỏ chạy.
Đang cảm nhận đến đối tượng của Tả Ngộ đổi thành bản thân, Chu Hạo khóc ròng ròng cầu xin tha thứ, "Là Hà Đại Vĩ! Cũng là chủ ý của hắn ta! Tả Ngộ, không liên quan đến tôi không liên quan đến tôi..
Lúc trước tìm cậu cầm tài liệu cũng là chủ ý của Hà Đại Vĩ, không quan hệ với tôi..
Van cầu cậu bỏ qua tôi..
Cậu đi tìm hắn ta, cũng là chủ ý của hắn ta.."
Nhưng Tả Ngộ cũng không có bởi vì câu nói này mà dừng lại bước chân, hắn cứ như vậy từng bước một chậm rãi đi tới.
Cũng bởi vì không cách nào dùng mắt nhìn đến mà là dùng cảm giác đi cảm thụ, người nội tâm sợ hãi mới có thể bị vô hạn phóng đại, Chu Hạo tròng mắt run rẩy kịch liệt lấy, "Muốn thế nào cậu mới có thể buông tha tôi à..
Tả Ngộ..
Lúc trước thực không có quan hệ gì với tôi, cũng là Hà Đại Vĩ xúi giục tôi..
Cậu đi tìm hắn không nên tìm tôi.."
Hắn ta thời điểm nói câu nói này, trong mắt trừ bỏ sợ hãi còn có một tia oán hận.
Người thời điểm đối mặt với uy hiếp tính mạng, liền sẽ đem trò hề nội tâm toàn bộ lộ ra, mà Chu Hạo cũng cũng thế, đang không ngừng khẩn cầu, hắn ta bởi vì sợ hãi mà không ngừng hướng lui lại đi.
Hắn ta mỗi lui về sau một bước, cỗ khí tức râm mát liền sẽ theo sát một bước.
Cuối cùng Chu Hạo dẫn đầu nhịn không được đứng lên thất tha thất thểu đẩy ra cửa sân thượng chạy xuống.
Trên sân thượng cũng chỉ còn lại có Trầm Mộc Bạch cùng Đỗ Dao.
Đỗ Dao cả người co quắp tại nơi hẻo lánh, không biết bởi vì sợ hãi quá độ mà đã mất đi bản năng chạy trốn, cả người thân thể run rẩy kịch liệt lấy.
Trầm Mộc Bạch cũng sợ, cô cũng muốn chạy, nhưng là chạy không được.
Không riêng gì bởi vì run chân, cũng bởi vì cô muốn lưu lại nghĩ biện pháp cùng Tả Ngộ tiến hành câu thông.
Đồ chơi quái đản này, khó mà nói chính là thay mấy cái rác rưởi tham sống sợ chết này giải quyết tốt hậu quả.
Cỗ khí tức râm mát nương tựa tới, Trầm Mộc Bạch cảm nhận được Tả Ngộ hai tay che đến trên mặt mình, sau đó một đường trượt xuống, cuối cùng vành tai bị bóp nhẹ mấy lần.
Trầm Mộc Bạch cẩn thận từng li từng tí gọi một câu, "Tả Ngộ?"
Đối phương nắm được cái cằm cô, phát ra tiếng nói trầm thấp mà hơi khàn khàn, "..."
Trầm Mộc Bạch nhịn xuống xúc động muốn run lẩy bẩy, "Cậu..
cậu còn giết bọn họ sao?"
"Em lại thay bọn họ cầu tình?" Tả Ngộ tay có chút dùng sức, ngữ khí hơi có chút u ám.
Mặc dù không nhìn thấy đối phương tồn tại, nhưng là Trầm Mộc Bạch có thể cảm nhận được cặp con ngươi đen kịt âm u đầy tử khí nhìn chằm chằm bản thân, run lấy bờ môi nói, "Không có cầu tình."
Tả Ngộ không nói chuyện, hai tay thuận theo cái cổ cô một đường hướng xuống, nhiệt độ băng lãnh khiêu khích làn da ngăn không được một trận nổi da gà.
Trầm Mộc Bạch nhanh khóc, nước mắt lưng tròng nói, "Không có cầu tình Tả Ngộ, cậu giết bọn họ cậu cũng sẽ chết."
Loại chết trên ý nghĩa kia chính là vĩnh viễn ở thế gian biến mất này.
Tả Ngộ ý vị không rõ cười lạnh một tiếng, "Trong mắt tôi, chính là cầu tình."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Tốt nha ta sợ ngươi, ngươi nói cái sao chính là cái gì.
Nàng nghĩ nghĩ, cân nhắc ngữ khí, sau đó cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói, "Không phải vì bọn họ cầu tình, là vì cậu."
Lúc cô nói xong câu đó, cánh tay dừng lại ở chỗ cổ cô hơi hơi dừng một chút, kèm theo tiếng nói Tả Ngộ hơi vui vẻ, "Ừm, lời này tôi thấy dễ nghe một chút."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...