Mặc dù đã đem bản thân che phủ kín bưng, nhưng Trầm Mộc Bạch vẫn không hiểu sao sinh ra một chút chột dạ, "Thân thể con có chút không thoải mái, cho nên để cho cả..
Hắn đưa con về đến."
Lục Chấn Trung trong lòng rất mâu thuẫn, ông một bên hận Lục Lệ Bắc lại một bên ẩn ẩn mong mỏi chút gì.
Đúng, công ty là ông một tay tạo dựng đứng lên, chắp tay nhường cho người khác là tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng một người là con gái ruột duy nhất, bây giờ căn bản không có bất kỳ năng lực kế thừa công ty.
Lục Lệ Bắc một mực là người thừa kế ông xem trọng, không riêng gì bởi vì hắn là trưởng tử, cũng bởi vì năng lực cùng thiên phú thương nghiệp.
Nếu như không phải ra sự kiện kia, người thừa kế này trừ hắn ra không còn có thể là ai khác.
Nhưng tất cả chân tướng bị vạch trần ra một khắc này, không nể mặt, sỉ nhục to lớn, còn có người khác chế nhạo, làm cho Lục Chấn Trung trên mặt không ánh sáng, hận không thể đem mấy người này bóp chết.
Lục Chấn Trung từ đầu đến cuối trong lòng chỉ có công ty, bằng không, ngăn cản Trầm Mộc Bạch cùng Lục Lệ Bắc gặp nhau, đó cũng không phải là không có cách nào.
Nhưng là ông cũng không có làm như vậy, đơn giản chính là trong lòng còn có ý nghĩ khác, đem cảm giác chân tình của Lục Lệ Bắc đối với con gái mình để ở trong mắt, muốn tính toán thứ gì.
"Lại đây." Ông hướng thiếu nữ vẫy vẫy tay.
Trầm Mộc Bạch có chút khẩn trương cuộn ngón tay mình một lần, sau đó chậm rãi đi tới nói, "Cha."
Lục Chấn Trung ngữ trọng tâm trường nói, "Cha thân thể mặc dù không tốt, nhưng là chống đỡ mấy năm vẫn là không có vấn đề, cái Lục gia này sớm muộn là của con, ta biết con và.." Ngữ khí ngừng lại, sắc mặt ông khó coi xuống, tăng thêm họ cũng không phải, không thêm cũng không phải, dứt khoát hừ lạnh nói, "Người kia quan hệ tốt, cha cho dù là tức giận, nhưng con thủy chung là con gái của ta."
Trầm Mộc Bạch không biết ông rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì, dấu vết trên cổ quá nhiều, cô chỉ có thể rụt lại khăn quàng cổ, sợ Lục Chấn Trung sẽ phát hiện cái gì.
Lục Chấn Trung còn tưởng rằng cô bị cảm vặt, không nghĩ quá nhiều, uống một ngụm trà nhài tiếp tục nói, "Nhưng công ty cũng không phải của một mình ta."
Trầm Mộc Bạch nghe ông nói lải nhải một hồi lâu, bởi vì thân thể thực sự không thoải mái, còn có tâm lý khẩn trương lo lắng, liên tiếp xuất thần.
Lục Chấn Trung thấy thế, có chút nhíu mày, phất phất tay nói, "Được rồi, bị bệnh, vậy liền nghỉ ngơi thật tốt."
Trầm Mộc Bạch chậm rãi thở phào một hơi, vội vàng nói, "Cái kia con đi lên trước, cha, có thời gian con lại cùng cha."
Lục Chấn Trung nhẹ gật đầu.
Dư quang lơ đãng thoáng nhìn thiếu nữ lúc xoay người, sau tai một khối ấn ký nhỏ mập mờ, tay có chút run lên, nội tâm lật lên sóng to gió lớn.
Ông vội vàng quát ra, "Dừng lại!"
Trầm Mộc Bạch trong lòng khẩn trương, làm bộ trấn định xoay người nói, "Cha, còn có chuyện gì sao?"
Lục Chấn Trung nhìn chằm chằm mặt cô, không giận tự uy, "Con tối hôm qua đi đâu?"
Trầm Mộc Bạch mí mắt nhảy lên, "Cha, con hôm qua ở trong túc xá trường học."
Lục Chấn Trung cười lạnh một tiếng nói, "Có muốn ta phái người đi thăm dò con tối hôm qua đi nơi nào, mới nguyện ý nói thật với ta."
Trầm Mộc Bạch không biết ông làm sao đột nhiên bắt đầu hoài nghi bản thân, thấy ông giống như thực tức giận, đành phải thành thật nói, "Con hôm qua không cẩn thận uống say, cho nên đi chỗ anh ở một đêm."
Lục Chấn Trung đứng lên, chống gậy, ánh mắt mang theo một chút đục ngầu lại cơ trí nhìn lại, làm cho người ta không chỗ che thân, "Sau đó hắn liền đem con ngủ?"
Trầm Mộc Bạch trong lòng đập mạnh một lần, trên mặt lại cực lực duy trì lấy thần sắc trấn định, "Cha, cha lại nói cái gì đó?"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...