Lục Lệ Bắc dừng một chút, ngay sau đó tinh tế liếm sạch bên môi cô, lúc này mới buông lỏng cô ra.
Thở hồng hộc một hồi, Trầm Mộc Bạch nâng lên con ngươi ướt sũng, trừng mắt đối phương, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Lục Lệ Bắc trên quần áo đã xuất hiện một chút nếp gấp, trong đôi mắt hẹp dài dưới mắt kiếng gọng vàng còn có dục vọng chưa trút bỏ đi, giống như nhiễm phải mùi vị áo mũ chỉnh tề, huống chi ánh mắt của hắn thoạt nhìn như muốn ăn thịt người.
Trầm Mộc Bạch có chút bị giật mình, cô lắp bắp nói, "Anh cả.."
Hai chữ này giống như là chạm đến dây thần kinh nào đó cyar Lục Lệ Bắc, hắn hít thở sâu một lần, đem cỗ tình cảm kịch liệt ép xuống, trong mắt mang theo thần sắc ẩn nhẫn nói, "Thiến Thiến, anh thích em."
Thanh âm hắn mang theo một chút khàn khàn, còn có thâm tình đầy ắp vô hạn.
Trầm Mộc Bạch lựa chọn giả ngu, "Chúng ta là anh em, không thể."
Lục Lệ Bắc thấp tiếng nói nhìn chằm chằm cô, "Không phải em gái ruột, chúng ta không có quan hệ máu mủ."
Trầm Mộc Bạch trầm mặc một chút, mở miệng nói, "Thế nhưng em chân tâm thật ý coi anh làm anh cả."
Lục Lệ Bắc vươn tay, vuốt vuốt đầu cô, "Xin lỗi, là anh quá vọng động rồi."
Trầm Mộc Bạch không kịp vui vẻ trong lòng, ngay sau đó liền nghe được đối phương nói, "Mặc kệ bao lâu, anh đều có thể chờ."
Sau khi xuống xe, cô mang theo hành lý không kịp chờ đợi rời đi, thẳng đến tiến vào cửa trường, mới không cảm giác được cỗ ánh mắt nóng bỏng phía sau.
Nhìn thấy cô trở về, trong kí túc xá Chu Tiểu Lỵ cùng Điền Điềm đều rối rít hỏi thăm cô X quốc chơi vui hay không.
Trầm Mộc Bạch trả lời, "Vẫn còn tốt, X quốc ăn rất ngon, mỹ thực rất thú vị."
Chu Tiểu Lỵ, "..."
Điền Điềm, "..
Lục Thiến, cậu sao vậy?"
Trầm Mộc Bạch "Tớ không sao cả."
Hai người tiến đến một chỗ nói thì thầm, "Chẳng lẽ là không quen khí hậu phát sốt?"
"Có khả năng."
Ngay lúc Chu Tiểu Lỵ muốn qua dò xét một chút nhiệt độ cơ thể cô, ánh mắt chú ý tới trên miệng cô hơi đỏ sưng, kỳ quái nói, "Lục Thiến, miệng cậu làm sao sưng?"
Trầm Mộc Bạch vội vàng ngăn lại, chột dạ nói, "Có thể là vừa rồi xuống máy bay ăn gì đó, dị ứng."
"Có đúng không." Chu Tiểu Lỵ nhẹ gật đầu.
Điền Điềm liền không có dễ gạt như vậy, dù sao cũng là người có người yêu, nhịn không được nhìn thoáng qua Trầm Mộc Bạch.
Trầm Mộc Bạch bị cái ánh mắt kia nhìn vậy càng ngày càng chột dạ, ngay lúc cô sắp chống đỡ không nổi, một tiếng mèo kêu mềm nhũn vang lên.
"Ô hô, tiểu tổ tông ngươi tại sao lại chạy xuống đây." Chu Tiểu Lỵ liền vội vàng đi tới ôm lấy mèo con trên mặt đất.
Ba người lực chú ý lập tức để tới bên trên cùng một sự vật, Trầm Mộc Bạch hỏi, "Đây là mèo của ai?"
Chu Tiểu Lỵ ngượng ngùng nói, "Đây là trước mấy ngày tớ ở ven đường nhìn thấy mèo con bị vứt bỏ, cảm thấy quá đáng thương, liền mang về."
Điền Điềm cũng nói, "Chúng tớ đang chuẩn bị tìm chủ nuôi cho nó đây, bất quá trong trường học không dễ tìm cho lắm, hơn nữa lại sợ đối phương không coi trọng, ra ngoài trường lại không yên lòng, cho nên dự định chậm rãi tìm, lâu một chút không sao, quan trọng là đáng tin chút."
Trầm Mộc Bạch nhìn chằm chằm mèo con lông trắng đen, nhịn không được nói, "Đưa cho tớ đi."
Hai người ngẩn người.
Trầm Mộc Bạch cũng cảm thấy mình nói có phải quá vọng động một chút rồi hay không.
Chu Tiểu Lỵ trước tiên mở miệng nói, "Được nha, cậu nói tớ tin được."
Điền Điềm hỏi, "Lục Thiến, cậu là muốn đem nó về nhà sao?"
Trầm Mộc Bạch chần chờ nhẹ gật đầu, "Ở nhà mà nói, sẽ khá dễ dàng một chút."
Kỳ thật cô mục tiêu cũng không đơn thuần, chủ yếu là nghĩ đến về sau hai người ở chung trong công ty, nhưng là không đi lại không được, mặc dù mỗi ngày biết được lộ trình đối phương, nhưng vẫn muốn tận mắt nhìn mới có thể yên tâm, vạn nhất phát sinh cái gì tình huống đột nhiên thì làm sao bây giờ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...