Từ khi Lục Lệ Bắc rời đi Lục gia về sau, công ty tạm thời do Lục An Hòa quản lý, chỉ là có ít đổng sự cùng cổ đông cũng không phải dễ gạt như vậy, lúc trước Lục Lệ Bắc mới vừa tiếp quản công ty, nương theo bản thân quyết đoán cùng thực lực được mọi người tin phục, mà Lục An Hòa so sánh với hắn, liền kém rất nhiều, thường xuyên một mặt vẻ mệt mỏi trở về.
Lục Chấn Trung thân thể ban đầu liền không tốt, lại trải qua chuyện này, kém chút nằm trên giường dậy không nổi, liên tục điều dưỡng một tháng sau, trên mặt khí sắc cuối cùng là chậm không ít.
Mà Trịnh Tuệ Phương không biết vì sao, về sau cũng mắc một cơn bệnh, Trầm Mộc Bạch ngốc không mấy ngày, liền trở về trường học.
Vốn dĩ cuối tuần là dự định đi công ty Lục Lệ Bắc, nhưng là vừa ra cửa trường, liền nhìn thấy tài xế hướng cô đi tới, "Tiểu thư, xin theo tôi đi một chuyến, đây là lão gia phân phó."
Trầm Mộc Bạch trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn là ngoan ngoãn lên xe.
Tài xế đưa cô tới trước cửa bệnh viện thì dừng lại, xuống dưới mở cửa xe cho cô nói, "Tiểu thư, xin đi theo tôi."
Trầm Mộc Bạch không hiểu rõ vì sao Lục Chấn Trung sẽ để cho nàng tới cái địa phương này, trong lòng loại cảm giác kỳ quái kia càng ngày càng đậm hơn, thẳng đến trông thấy Lục An Hòa bọn họ cũng ở tại chỗ, trên mặt lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
Lục Chấn Trung cũng không có ở đây, chỉ có một cái nam nhân mặc âu phục, còn có một vị bác sĩ.
Lục An Ngạn thần sắc trên mặt rất khó coi, thậm chí muốn chửi ầm lên, nhưng vẫn chịu đựng.
Lục An Hòa đứng tại chỗ, cùng nam nhân âu phục trò chuyện với nhau thứ gì đó, nhưng là cảm xúc vẫn cũng không khá hơn chút nào, bằng không cũng sẽ không có chút nhíu chặt lấy lông mày.
"Bác Ngô, là cha tôi xảy ra chuyện gì sao?" Trầm Mộc Bạch nhịn không được hỏi.
Tài xế Ngô trên mặt duy trì im lặng thần sắc không nói, "Đợi lát nữa tiểu thư sẽ biết."
Nam nhân âu phục cùng Lục An Hòa nói chuyện với nhau xong, hướng về Trầm Mộc Bạch đi tới, gật đầu nói, "Tiểu thư."
Trầm Mộc Bạch lúc này mới thấy rõ mặt nam nhân, cô nhớ kỹ người này xem như tâm phúc Lục Chấn Trung, chính là từ khi Lục Lệ Bắc tiếp quản công ty về sau, liền không có làm sao gặp được người, không nghĩ tới bây giờ là lấy tình huống như vậy xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Trầm Mộc Bạch "Là cha để cho chú kêu chúng tôi tới sao?"
Nam nhân giọng ôn hòa nói, "Vâng, tiểu thư, chủ tịch dự định làm một phần giám định thân nhân, còn hi vọng mọi người phối hợp thật tốt."
Vốn dĩ còn đầy bụng nghi vấn nghe được trả lời, nhìn đến vợ chính thức cho Lục Chấn Trung đội nón xanh vẫn là mang đến đả kích không nhỏ, đến mức hiện tại lòng nghi ngờ nghi quỷ, dự định làm một giám định thân nhân, để cho mình an tâm.
Trầm Mộc Bạch cảm xúc nhưng lại không có như Lục An Ngạn bọn họ chập trùng không biết, toàn bộ hành trình phối hợp, dù sao cỗ thân thể này dù không phải Lục Chấn Trung thân sinh cũng không sao.
Trở về đến Lục gia, Trịnh Tuệ Phương mặc quần áo bà ta vừa mua, loay hoay chậu hoa ở đại sảnh.
Bà ta tâm tình cùng lần trước so sánh, có thể nói là tốt hơn nhiều, khuôn mặt vừa đỏ nhuận trở về trạng thái trước kia.
Nhìn thấy hai đứa con trai mình vậy mà cùng đứa con gái trong nhà kia trở về, không khỏi khẽ cau mày nói, "An Ngạn, con và anh trai của con đi đâu? Làm sao điện thoại gọi cũng gọi không được."
Trầm Mộc Bạch nghe thế, hơi kinh ngạc, chẳng lẽ chuyện bọn họ làm giám định thân nhân Trịnh Tuệ Phương không biết?
Lục An Ngạn sắc mặt cực kì khó coi nói, "Mẹ, mẹ biết rõ hôm nay xảy ra chuyện gì không?" Lục An Ngạn ngữ khí hơi ngừng lại nói, "Vú Trương, dì đi ngâm chút trà cho chúng tôi."
Vú Trương lập tức hiểu ý rời đi đại sảnh.
Thấy Lục An Hòa không có thần sắc phản đối, Lục An Ngạn tiếp tục nói, "Cha vậy mà để cho chúng ta mấy người đi làm giám định thân nhân, hơn nữa còn tịch thu điện thoại của con và anh, không cho chúng con liên hệ bất luận kẻ nào."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...