Trên mặt không hiểu nóng lên, Trầm Mộc Bạch vội vàng xuống giường nói, "Ta trước thay quần áo cho giáo chủ."
Lúc điếm tiểu nhị đưa nước đi vào, mới xua tán đi một chút mùi mập mờ không rõ trong phòng.
Hôm nay thức ăn là Vũ Nhị đưa vào, ánh mắt hắn ta phức tạp nhìn thoáng qua Trầm Mộc Bạch, ngay sau đó lại lui ra ngoài.
Trầm Mộc Bạch toàn thân không được tự nhiên, đặc biệt là Quân Cửu Lăng bảo cô cùng nhau dùng cơm, trong lòng ý vị cổ quái nồng đậm hơn.
Tuy nói trước đó vài ngày đối phương cũng là thái độ như vậy thay đổi đến làm cho cô nghi thần nghi quỷ, nhưng là hôm nay Quân Cửu Lăng quá không đúng.
Nơm nớp lo sợ ngồi xuống, lại uống một ngụm cháo về sau, Trầm Mộc Bạch nhìn đối phương thử dò xét nói, "Giáo chủ hôm nay tâm tình rất tốt?"
Quân Cửu Lăng ngước mắt nhìn cô một cái, nhíu nhíu mày.
Trầm Mộc Bạch vừa thấy hắn như thế, chậm rãi thở dài một hơi, nghĩ thầm, vẫn là Quân Cửu Lăng như vậy làm cho người ta yên tâm một chút.
Không nghĩ tới đối phương lại nhìn cô cau mày nói:
"Khó ăn."
Ngữ khí tùy hứng nhưng lại cực kỳ giống giờ Quân Cửu Lăng sửu cái kia.
Trầm Mộc Bạch trong lòng cảm thấy không thích hợp, nhưng là không nghĩ nhiều, chỉ nói, "Cái kia ta đi nấu cơm cho giáo chủ."
Nhíu chặt mặt mày chậm rãi buông ra, Quân Cửu Lăng nhìn cô cong cong bờ môi, "Được."
Trầm Mộc Bạch vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Vũ Nhị canh giữ ở bên ngoài, đối phương vẫn như cũ là dùng cái thần sắc phức tạp kia nhìn cô, trên khuôn mặt thô khoáng lộ ra mười điểm xoắn xuýt.
Trầm Mộc Bạch lên tiếng chào.
Vũ Nhị khẽ hừ một tiếng, không biết nói câu gì.
Trầm Mộc Bạch cũng không để ý, đi phòng bếp nấu cơm cho Quân Cửu Lăng.
Đã ăn xong cơm trưa, Vân Nương mấy người đến đây tìm Quân Cửu Lăng nghị sự.
Trầm Mộc Bạch vừa định lui xuống, liền bị hắn gọi lại.
"Ngươi ở nơi này, chỗ nào cũng không cho đi."
Những người kia trừ bỏ Ngũ đường chủ Trầm Thanh Phong, nhưng lại không có người nào lộ ra thần sắc ngoài ý muốn.
Trầm Mộc Bạch chú ý tới Hữu Nhất thỉnh thoảng nhìn về phía cô nơi này, trong lòng ý vị cổ quái càng đậm.
Quân Cửu Lăng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn sang, ngữ khí không mặn không nhạt, "Hữu hộ pháp có vấn đề gì không?"
Hữu Nhất thần sắc cứng đờ, ngượng ngùng nói, "Giáo chủ, thuộc hạ biết sai, tự lãnh phạt."
Quân Cửu Lăng lúc này mới buông tha hắn ta.
Mấy người đàm luận đơn giản là sự tình đêm qua, ngày hôm qua đoán cũng không cần đoán liền biết là đời sau của nghiệt đảng trăm năm trước bị Hỏa Liên giáo đuổi ra còn sót lại, mục tiêu của đám người này không cần nói cũng biết.
Vân Nương nói, "Sự vụ trong giáo ta đã xử lý không sai biệt lắm, cho nên mới đến đây trợ giúp giáo chủ."
Quân Cửu Lăng nhẹ gật đầu.
Tả Nhất thản nhiên nói, "Giáo chủ, Ngũ đường chủ tối hôm qua đuổi theo đám người kia bị thương nhẹ."
Sau khi Tả Nhất dứt lời, Quân Cửu Lăng ánh mắt nhìn tới, "Ngũ đường chủ thương thế như thế nào?"
Trầm Thanh Phong thu lại thần sắc đáy mắt, cười cười nói, "Giáo chủ, thuộc hạ cũng không lo ngại, chỉ là đoàn người kia giảo hoạt đa dạng, ta suýt nữa trúng bẫy của bọn họ."
Quân Cửu Lăng ném cho Trầm Thanh Phong một bình thuốc, dùng giọng nói ý vị không rõ, "Ngũ đường chủ vẫn là dưỡng thương cho tốt thôi."
Trầm Thanh Phong cầm thuốc qua, "Đa tạ giáo chủ."
Đang thương thảo sau một lúc, Quân Cửu Lăng đột nhiên mở miệng hỏi một câu, "Bây giờ là giờ gì?"
Vân Nương trả lời, "Giáo chủ, hiện tại đã là giờ thân ba khắc."
Quân Cửu Lăng trầm tư một cái chớp mắt, "Chợ còn có bán mứt quả sao?"
Mấy người đều sững sờ, Vân Nương trước kịp phản ứng nói, "Chắc là có, giáo chủ."
Quân Cửu Lăng quay sang Trầm Mộc Bạch hướng về phía một bên nói, "Ta muốn ăn cái này."
Không đợi Trầm Mộc Bạch đáp lời, Vũ Nhị thần kinh vững chắc dẫn đầu nói, "Giáo chủ, ngươi nếu là muốn ăn.." Còn chưa nói xong liền bị Vân Nương bấm một cái, "Tam đường chủ, ngươi.."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...