Nói xong, kéo cửa ra đi ra ngoài.
"Thủ trưởng." Phía sau đứng đấy một bộ đội đặc chủng nhịn không được lên tiếng nói, "Ngài xem?"
Lão nhân giơ tay lên, "An bài xong xuôi, trễ mấy ngày này lại về thủ đô." Ông nhìn phương hướng người rời đi, thở dài một hơi, "Ta đã đã mất đi một đứa con trai, ta không thể lại mất đi cháu của ta."
* * *
Trình Dã lúc trở về, Trầm Mộc Bạch còn bị khóa trong phòng.
Nghe thấy thanh âm cửa mở ra, còn tưởng rằng là Vương Tố Đình đã trở về.
"Mẹ, con không tâm tình ăn, mẹ chính là cầm ra ngoài đi."
"An Tâm." Tiếng nam sinh êm tai vang lên.
Cô không khỏi có chút kinh hỉ nhìn lại, "Ca!"
Trình Dã đi đến, trông thấy cô lần đầu tiên, thần tình trên mặt có chút ngưng trọng, "Em chưa ăn cơm?"
Trầm Mộc Bạch gật gật đầu lại lắc đầu, "Không, ăn một chút, hiện tại không muốn ăn."
"Em chớ gạt anh, Trình An Tâm." Đối phương thở dài một hơi, đi đến trước mặt cô, vuốt vuốt đầu cô, "Em cũng là ca nhìn xem lớn lên, ca còn không rõ ràng lắm sao?"
Trầm Mộc Bạch hướng người cười cười, mặc dù cũng không thế nào dễ nhìn.
"Ca, anh bị thương khá hơn không?"
Trình Dã ôm cô, nói khẽ, "Tốt hơn nhiều, ca ca không có việc gì, em đừng để cho ca ca lo lắng, ngoan ngoãn ăn cơm đi ngủ, chuyện còn lại, ca ca gánh."
"Ca, để cho em nhìn vết thương của anh." Trầm Mộc Bạch đứng lên nói, muốn đi lột quần áo người.
Trình Dã không cho, "Ngoan, đã tốt hơn nhiều, coi không vừa mắt."
"Em liền nhìn một chút." Cô không yên lòng nói.
Trình Dã đành phải đem vết thương lộ ra.
"Ca.." Trầm Mộc Bạch nhìn vết sẹo còn chưa tốt, tâm lý co rút lại, cô nhẹ nhàng sờ lên, "Khẳng định rất đau."
"Ca ca nào có dễ hỏng như vậy." Trình Dã cười một tiếng, "Em quên, khi còn bé vẫn là anh che chở em không cho người khác khi dễ."
Côg không nói chuyện, ôm người, thấp giọng nói, "Ca, anh phải chiếu cố bản thân thật tốt, biết không? Em..
em sẽ cùng mẹ nói rõ ràng."
Đối phương nắm chặt hai tay, ừ một tiếng, "Trình An Tâm, ca không thể không có em."
Hai người bầu không khí một mực duy trì đến Vương Tố Đình trở về một khắc này.
Trầm Mộc Bạch nghe thấy động tĩnh, lập tức khẩn trương nói, "Ca, anh nhanh trốn đi."
Trình Dã không trốn, hắn sờ lên đầu em gái, giận dữ nói, "Em cho rằng mẹ nhìn không ra sao."
Vương Tố Đình gõ cửa một cái, "Trình An Tâm, mẹ biết con cùng anh con ở bên trong, mở cửa ra cho mẹ."
Trình Dã đứng người lên, mở cửa, kêu một tiếng, "Mẹ."
Chạm mặt tới chính là một bàn tay, phụ nhân đứng ở cửa, đỏ hồng mắt nhìn hắn, "Tiểu Dã, đừng để mẹ hận con."
Gương mặt trắng nõn rơi xuống dấu vết rõ ràng, Trình Dã nói khẽ, "An Tâm hai ngày này chưa ăn cơm đúng không?"
Vương Tố Đình sửng sốt một chút, ngay sau đó lạnh lùng nói, "Đây đều là bái ai ban tặng, nếu không phải là hai đứa làm loại chuyện mất mặt này, mẹ với cha con nguyện ý như vậy hay sao?"
"Con bây giờ liền trở về trường học cho mẹ, mẹ không muốn hủy con thi đại học, mẹ cũng hi vọng con đừng để cho mẹ thất vọng."
Trình Dã đứng tại chỗ một hồi lâu, mới mở miệng nói, "Được, sau khi thi đại học kết thúc, chúng ta một nhà bàn lại có thể chứ?"
Vương Tố Đình không nói lời nào.
Trình Dã trở về trường học, ba ngày hai đầu đều sẽ bị gọi ra đi một lần.
Hắn thái độ rất rõ ràng, sẽ không theo một người xa lạ chỉ có liên hệ máu mủ, trở về cái gọi là nhà kia.
Thẳng đến hắn bị Trình Đại Đào gọi trở về.
Trình Dã nhìn mấy người đứng ở phòng khách, lần đầu, cảm thấy có loại ý lạnh hướng trong lòng hắn giội tới.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...