Hắn nhìn người một chút, "Cậu muốn làm gì?"
Lão nhị rất có dục vọng cầu sinh nói, "Không muốn làm gì, chính là hỏi một chút mà thôi, em gái chúng ta dáng dấp đẹp mắt như vậy, trong trường học khẳng định có rất nhiều sói đánh chủ ý lên em gái chúng ta."
Trình Dã, "Ai là em gái cậu."
Nói thì nói thế, hắn tay nắm sách hơi ngừng tạm, "Tôi không cho cô ấu yêu sớm, cô ấy cũng không dám."
Lão nhị nói, "Tam nha, cậu cũng không phải cả ngày nhìn người, tôi em họ một người rất nhu thuận, chúng ta đều không biết con bé vậy mà dấu tất cả mọi người cùng một tên lưu manh vụng trộm nói chuyện yêu đương, năm ngoái bụng đều lớn rồi.
Bá mẫu tôi khóc đến đều ngất đi, nói nếu là giám sát chặt chẽ chút liền tốt."
Trình Dã thản nhiên nói, "Em gái tôi không phải người như thế."
Lão nhị ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái, "Tôi không phải ý tứ này, thanh niên ngay tại lúc này, đều không chịu được tình cảm dụ hoặc.
Cậu nếu là thật muốn coi chừng người, liền phải cẩn thận một chút."
Trình Dã không nói.
Một hồi lâu, sách trong tay đều không thể xem.
Bên này Trầm Mộc Bạch trở về về sau, cũng không lâu lắm liền lại nhận được tin nhắn anh trai nhà mình.
[Trình An Tâm, em nếu là dám yêu sớm, anh liền đánh gãy chân em.]
Cô, "..."
Vương Tố Đình làm mì, vừa nói, "Mẹ phát hiện người bên này thật giống như cũng là cầm bánh gặm liền đi làm, An Tâm, con nói mẹ nên buổi sáng làm chút bánh bao bánh quẩy cái gì hay không.
Dù sao trong xưởng cũng là chín giờ mới bắt đầu đi làm."
Trầm Mộc Bạch ăn mì, "Mẹ, con nhìn rất được, nhưng là có thể quá cực khổ chút hay không."
"Có cái gì khổ cực hay không, thời gian này chính là muốn gặp qua, mới trôi qua thư thư thản thản." Vương Tố Đình nói, "Buổi tối mẹ với cha con thương lượng, để cho hắn có thời gian cũng có thể giúp chút bận bịu."
Buổi tối Vương Tố Đình liền cùng Trình Đại Đào trong phòng thương lượng.
Trầm Mộc Bạch tắm rửa xong trở về phòng ngủ, nghĩ đến lời Trình Dã ban ngày nói, liền có chút ngủ không được.
Cô cảm thấy ca của cô có phải quản được quá nghiêm chút hay không.
Yêu sớm cái gì, tất yếu từ cấp hai một mực nhắc tới đến cấp ba sao.
"An Tâm, cậu nghĩ gì thế?" Tôn Tuệ hỏi.
Trầm Mộc Bạch ngẩng đầu, chần chờ nói, "Cậu có anh trai sao?"
Tôn Tuệ nói, "Anh trai tớ đều lên đại học, hắn rất ít về nhà, bất quá đối với tớ rất tốt, mỗi lần trở về liền mang cho tớ đồ ăn vặt."
Trình Dã cũng là như thế này.
Cô nghĩ thầm, yên tâm một chút, "Vậy nếu như cậu yêu sớm thì sao?"
Tôn Tuệ cả giận nói, "Hắn căn bản liền không lo lắng, hắn cảm thấy tớ đây loại nữ hài không có người coi trọng, tớ thật đúng là quá tức."
Trầm Mộc Bạch, "..
Vậy hắn có hay điện thoại cho cậu, gửi tin nhắn hoặc là cái gì không?"
Tôn Tuệ lật một cái liếc mắt, "Hắn một tháng có thể gọi cho tớ một lần cũng không tệ rồi, coi như hàng ngày gọi cho tớ tớ đều cảm thấy phiền, cũng không phải yêu đương."
Cô, "..."
Đúng nha, cũng không phải yêu đương.
Trầm Mộc Bạch trong lòng không hiểu lộp bộp một lần, nhưng là lại cảm thấy mình có phải là suy nghĩ nhiều hay không.
Dù sao Trình Dã từ nhỏ đến lớn liền thích trông coi cô.
"An Tâm, ca của cậu quản cậu sao." Tôn Tuệ hiếu kỳ nói.
Trầm Mộc Bạch lắc đầu, "Không có, hắn liền là..
không muốn để cho tớ yêu sớm."
Tôn Tuệ nói, "Bình thường, anh trai cậu chính là sợ cậu bị nam sinh lừa gạt."
Trầm Mộc Bạch cẩn thận từng li từng tí nói, "Thật bình thường sao?"
Tôn Tuệ, "Đương nhiên, ca của cậu sủng cậu mà nói, cậu cùng nam sinh khác yêu đương, hắn cũng có cảm thấy mình tâm can bảo bối bị người đoạt.
Liền thì không muốn để cho rau cải trắng nhà mình bị heo ủi, cha tớ chính là như vậy nói."
Cô hơi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cầm chai giữ ấm đi máy đun nước phía sau lớp lấy chút nước.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...