Mấp máy môi nói, "Thật xin lỗi, để cậu nhớ tới chuyện thương tâm."
Một cái tay to che ở trên tóc cô, cô ngửa mặt lên.
Tống Ninh nhìn cô, thản nhiên nói, "Đã qua."
Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu, "Tống Ninh, cậu về sau sẽ rất tốt."
Tống Ninh nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, "Ừ."
Trầm Mộc Bạch cúi đầu, nhìn chỗ bị thương đã xử lý thuốc tốt rồi, cảm thấy nam chính thật đúng là khéo tay.
* * *
Trở về phòng học.
Hôm nay còn có hai bài tập chờ lấy cô đi chép.
Trầm Mộc Bạch ghé vào trên mặt bàn, nhìn thoáng qua bản thân bàn bên.
Cô từ dưới bàn lấy ra mấy viên sô cô la, "Tống Ninh."
Nam sinh quay sang.
Trầm Mộc Bạch đưa tới, "Cho."
Sau khi đối phương tiếp nhận, cô ghé vào trên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn người, giả vờ ra một bộ không tinh thần, "Tay tôi đau quá."
Tống Ninh nhìn cô.
Trầm Mộc Bạch trong lòng vui vẻ, trên mặt yếu ớt nói, "Hôm nay còn có nhiều bài tập muốn viết như vậy, Tống Ninh.." Cô trông mong nhìn người, "Cậu có thể hay không.."
Tống Ninh không nói chuyện, chỉ là đem bài tập của cô lấy mất.
Trầm Mộc Bạch trong lòng reo hò, rốt cục không cần bản thân chép bài tập, thực sự là vui vẻ nha.
Cô bưng lấy mặt, nhìn chằm chằm Tống Ninh bên mặt tuấn tú, trong đầu lóe ra một cái suy nghĩ lớn mật.
Lạc Tử Phong chơi điện thoại trong chốc lát, tại sau khi tan học, trực tiếp hướng về vị trí vị hôn thê của mình đi đến, "Mẹ tôi kêu cô buổi tối tới nhà tôi ăn cơm."
Trầm Mộc Bạch nói biết rồi, quay sang liền cùng Tống Ninh lên tiếng chào hỏi, cười tủm tỉm nói, "Tống Ninh, ngày mai gặp."
Đối phương nhìn cô một cái, "Ngày mai gặp."
Ngay sau đó đứng người lên, ánh mắt rơi vào trên người đại thiếu gia một cái chớp mắt, đi ra phòng học.
Lạc Tử Phong rất khó chịu, hắn ta cảm thấy tối thiểu người khác còn yêu đương vụng trộm, hai người này nhất định chính là ngay trước mặt mình mặt mày tới lui.
So gian phu còn muốn đáng hận.
"Bạch Lộ, cô còn có đem tôi để ở trong mắt hay không?"
Trầm Mộc Bạch cả ngày không cần làm bài tập, trong lòng có thể cao hứng, tốt tính nói, "Tôi làm gì cậu? Tôi cắm sừng cậu?"
Lạc Tử Phong muốn nói chẳng lẽ không đúng sao?
Nhưng nghĩ lại mình xác thực không có chứng cớ gì, cáo trạng đến trước mặt cha mẹ hai nhà, còn ra vẻ mình hẹp hòi.
A không đúng, mình căn bản là không thích vị hôn thê này, ngược lại lộ ra mình để ý cực.
Lạc Tử Phong nhịn một chút, khó chịu nói, "Cô nhớ kỹ cho tôi cô nói chuyện, đừng hối hận."
Trầm Mộc Bạch nói được, tôi chờ ngày tôi hối hận.
Lạc Tử Phong, "..."
Không biết vì sao cảm giác biệt khuất như vậy đâu.
Lạc Tử Phong tùy ý nhìn đối phương một cái, phát hiện vết thương trên cánh tay, vội vàng bắt lấy nói, "Thế nào?"
Trầm Mộc Bạch rút tay về, "Không có gì, không cẩn thận ngã."
Lạc Tử Phong bực mình.
Cảm thấy thực sự là tà môn.
Trước kia Bạch Lộ cũng sẽ không đối với mình như vậy, nhưng người tính tình cũng không thay đổi cái gì, đối với tiểu bạch kiểm kia nhưng lại ân cần cực kỳ.
* * *
Tống mẫu vừa mới chuẩn bị gõ cửa phòng.
Bên trong liền mở ra.
Tống Ninh đổi cách ăn mặc ở nhà trên người, rõ ràng bộ dáng là muốn ra cửa.
"Muốn đi ra ngoài sao." Tống mẫu hỏi.
"Vâng." Hắn lên tiếng, "Mẹ, con tối nay trở về."
Tống mẫu nhìn người ra cửa, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Bình thường con trai của mình cũng sẽ không muộn như vậy đi ra ngoài, gần đây thật nhiều chuyện để cho mình khó hiểu.
Chẳng lẽ là..
Nói yêu đương?
* * *
Vương Dương này nghiện.
Đêm nay còn uống nhiều rượu.
Gã còn gọi một mỹ nữ, ôm người vào phòng, sau mười mấy phút, đi ra.
Tôn Nhị chờ ở bên ngoài trong chốc lát, hít một ngụm khói, "Dương ca, phải đi về sao?"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...