Điện thoại của cô gọi không được, mà máy xác định vị trí lắp đặt ở phía trên đoán chừng cũng bị người phát hiện, Tô Hoài Ngôn cả người sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Ngay lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Tô Hoài Ngôn nhìn xem điện thoại, khí tức quanh người tàn nhẫn, ngay sau đó ấn nút nghe.
"Tô Hoài Ngôn, đã lâu không gặp nha." Nam nhân thanh âm thô lệ mà quen thuộc ở đầu bên kia vang lên, còn mang theo điểm âm dương quái khí ý cười.
Cầm di động trong tay có chút xiết chặt, Tô Hoài Ngôn dùng thanh âm mềm mại mở miệng nói, "A? Tôi tưởng là ai chứ, thì ra là ông."
Thiếu niên lười nhác thờ ơ thông qua điện thoại chuyển đạt đến một bên khác.
Chu mặt sẹo toàn thân khí tức trong nháy mắt tàn nhẫn, đáy mắt hận ý càng ngày càng sâu, "Mày có phải hay không đang tìm chị gái thân yêu khắp nơi?"
Tô Hoài Ngôn cười khẽ một tiếng, "Tôi tại sao phải tìm một nữ nhân cùng tôi không có chút quan hệ máu mủ nào? Coi như cô ấy cùng tôi có quan hệ máu mủ thì sao?"
Chu mặt sẹo âm dương quái khí cười cười, "Tô Hoài Ngôn, đoạn văn này của mày nhưng lại cùng chị gái mày giống nhau đến mấy phần, để cho tao không khỏi hoài nghi chúng mày có phải hay không thông đồng tốt rồi.
Một đứa nói bản thân không có bất kỳ giá trị nào, một đứa khác nói bản thân không thèm để ý chút nào, có lý có cứ.
Nếu như không biết chân tướng mà nói, tao nói không biết cũng sẽ tin lời nói của chúng mày.
Dù sao người nào không biết, mày Tô Hoài Ngôn chính là một quái vật, ai cũng không quan tâm, đem người làm đồ chơi.
Cảm thấy hứng thú liền đùa một lần, không có hứng thú tuyệt sẽ không nhìn nhiều."
Tô Hoài Ngôn thần sắc hơi động, nhưng vẫn là cười hì hì mở miệng nói, "Nhìn đến ông thật đúng là biết ta đây, coi như ông bắt là ba của tôi, tôi cũng sẽ để cho ông thất vọng."
Chu mặt sẹo kỳ quái cười, càng cười càng lớn tiếng, "Tô Hoài Ngôn, mày thực không có ý định quan tâm cô ta? Mày thích cô ta như vậy, làm sao lại mặc kệ cô ta? Tao không rảnh chơi trò hề này với mày, mày cũng đừng coi tao là đồ đần, ai bảo lúc mày cùng chị gái mày hôn môi không cẩn thận một chút?"
Tô Hoài Ngôn sắc mặt lập tức biến, cầm di động trong tay xương có chút trắng bệch, "Ông muốn thế nào?"
Mặc dù thiếu niên vẫn là loại thái độ chập trùng không lớn, nhưng là quen thuộc hắn Chu mặt sẹo lại nghe được tâm hắn loạn, không khỏi phát ra thanh âm xấu bên trong ác khí, "Tô Hoài Ngôn, mày mà cũng có hôm nay.
Địa điểm tại XXXX nơi này, nhớ kỹ, muốn tự mình một người đến, không cho phép mang cảnh sát.
Mày cũng biết con người của tao, hiện tại cái gì cũng bị mất, bằng không cũng sẽ không như thế quang minh chính đại điện thoại mày.
Nếu như mày vi phạm ước định với chúng tao, tao sẽ giết nữ nhân của mày, dù sao tao đều ngồi qua mấy năm tù, cái mạng này cũng không có ý định cần."
Tô Hoài Ngôn đáy mắt phảng phất có đồ vật gì lắng đọng, trên mặt cảm xúc ảm đạm không rõ, "Được, nhưng là nếu như ông dám động tới một cọng tóc gáy của cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho ông."
Chu mặt sẹo nở nụ cười, "Tao chờ mày tới, rất nhiều sổ sách là nên tính một lần."
Lúc cúp điện thoại trong tay, ông ta quay người nhìn thoáng qua Trầm Mộc Bạch, trên mặt lộ ra một cái nụ cười khoái chí, "Không nghĩ tới nha không nghĩ tới, vốn cho là lần này sau khi ra ngoài còn muốn buồn rầu làm sao ứng phó Tô Hoài Ngôn, ông trời vậy mà đưa tới một cái cơ hội tốt như vậy."
Trầm Mộc Bạch đã nghe được đối thoại giữa hai người, lại nhìn mấy người to con vạm vỡ vây ở chung quanh, trong lòng nói với hệ thống, "Có hay không thứ gì có thể thoát khỏi tình huống bây giờ?"
Hệ thống "Có."
Trầm Mộc Bạch vui mừng trong bụng, "Ta muốn đổi."
Hệ thống "Tích phân của cô không đủ."
Trầm Mộc Bạch, "..."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...