"Ma tu này, có Thanh Mặc Tôn Thượng ở đây, cho hắn về sau cũng không dám sinh ra tâm tư gì."
Đi theo sư phụ nhà mình cùng nhau trở lại bên trên Thiên Linh phong, Trầm Mộc Bạch muốn nói lại thôi, đến cùng vẫn là không có lên tiếng đi ra.
"Cửu Nhi, tới." Nam tử một bộ áo trắng tóc bạc kêu, thanh âm mặc dù thanh lãnh, nhìn về phía cô đôi mắt lại là hơi nhu.
Trầm Mộc Bạch đi qua, "Sư phụ?"
Dung Thanh đưa tay chụp lên đầu cô "Vi sư để ngươi cân nhắc kỹ chuyện kia ngươi nghĩ được không?"
Nhếch miệng, Trầm Mộc Bạch nhìn qua thanh tiến độ trên đỉnh đầu nam nhân 90%, khiếp đảm nói, "Sư phụ, ta.."
"Vi sư không ngại ngươi cùng hắn thành hôn qua." Dung Thanh cụp đôi mắt xuống, ánh mắt thanh lãnh rơi vào trên người cô gái.
Trầm Mộc Bạch không biết sư phụ nhà mình nói câu nói này có ý tứ gì, hai người sau khi dung hợp cùng một chỗ, Dung Thanh lại cùng trước đó không có gì khác biệt.
Cô chần chờ nhìn qua người này.
Dung Thanh cũng ở đây nhìn qua cô "Cửu Nhi, ngươi có bằng lòng trở thành đạo lữ của sư phụ hay không?"
Trầm Mộc Bạch cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu.
Huyền Linh đại lục cũng không có chú ý nhiều như vậy cùng quy củ, cho dù là sư đồ, trở thành đạo lữ cũng không phải không có.
Vạn Linh Tông đám người càng là cảm thấy nằm trong dự liệu.
Trận đại hôn này từng cái môn phái trọng lượng cấp tu sĩ đều tới.
Không nói trước, mấu chốt Huyền Linh đại lục tồn vong, Dung Thanh ở trong đó chiếm một bộ phận rất lớn, huống chi hắn bây giờ là tu vi Thiên Huyền, không có người sẽ không không nguyện ý cho mặt mũi này.
Trừ bỏ Ma Vực Vực Chủ Hình Diễm.
Bất quá đám người cũng không để ý, dù sao Ma Vực cùng chính đạo từ xưa không hợp, mặc dù trước đó có chút tin đồn, nhưng là hiện nay Dung Thanh đại hôn, bọn họ tự nhiên cũng liền cho rằng những lời đồn đại kia cũng là giả.
* * *
"Sư phụ.." Mặc dù hai người đã trở thành đạo lữ, nhưng là Trầm Mộc Bạch mỗi khi bị người này nhìn, kiểu gì cũng sẽ không tự chủ được nhớ tới trong ao bạch ngọc những cảnh kia, hơi ửng đỏ gương mặt.
"Cửu Nhi." Dung Thanh mắt sắc hơi nhu, nghiêng thân hôn lên môi thiếu nữ, sau đó chống đỡ vào ôm lấy.
Theo vạt áo tản mát, Trầm Mộc Bạch bị nam nhân đặt ở dưới thân, khóe mắt phiếm hồng, đôi mắt dần dần mê ly.
* * *
Mới đầu vẫn còn có chút khó mà tiếp nhận, Trầm Mộc Bạch nhịn không được nghẹn ngào lên tiếng, ngón chân cuộn mình, ngập đầu khoái cảm theo nhau mà đến.
Dung Thanh mút hôn an ủi cô, động tác một lần so một lần lại càng sâu.
"Ô..
Sư phụ..
Cửu Nhi từ bỏ." Thiếu nữ trong cổ họng phát ra nghẹn ngào rất nhỏ, giống như là mèo câu nhân, nhẹ nhàng cào xuống trái tim, làm cho dục niệm bên trong lòng người không khỏi kích phát càng sâu.
Dung Thanh khẽ cắn chặt lỗ tai người dưới thân, tiếng nói từ trước đến nay thanh lãnh mang theo khàn khàn nhỏ không thể thấy, "Tiếp qua chút liền đủ."
* * *
Nam nhân đều là móng heo lớn.
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Trầm Mộc Bạch khi bị ôm đến trong ao bạch ngọc lại đến giường hẹp trước lúc ngất đi.
Khi tỉnh dậy, toàn thân sắp tan thành từng mảnh.
Cô cũng không biết đến cùng qua bao nhiêu canh giờ, chỉ cảm thấy chỗ kia bủn rủn cực kì, trên người cũng đầy là dấu vết hoan ái.
Nam nhân tóc bạc thanh lãnh nằm ở bên người, đóng lại đôi mắt, lại là ôm chặt cô.
Trầm Mộc Bạch không khỏi u oán nhìn sư phụ nhà mình.
Nam nhân này lần đầu gặp mặt là Trích Tiên, về sau liền dần dần lật đổ ấn tượng của bản thân, nhìn qua cấm dục băng lãnh cực kì, ở nơi này bên trên đương sự, lại để cho cô rất không chịu đựng nổi.
Trầm Mộc Bạch giật giật thân thể, nho nhỏ hít một hơi, vừa mới chuyển thân qua, liền phát giác được có một đôi tay ôm lấy bản thân, ngay sau đó một cỗ khí tức ấm áp nhích tới gần.
Người kia cắn thịt mềm cái cổ cô, nói ra lời nói mang theo ý vị vừa ghen vừa chua, "Cửu Nhi."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Cô quay đầu, lộ ra thần sắc có chút giật mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...