Tô Hoài Ngôn buông thõng mí mắt, yên lặng nhìn xuống phong cảnh dưới sân, học sinh lui tới, lại không ai có thể lọt vào trong mắt của hắn.
Trong miệng phun ra một cái màu bong bóng màu hồng phấn, trong cổ họng phát ra một tiếng "Ừm."
Ngăn trở ánh nắng chói mắt, cùng trước kia lưu manh vô lại cười khác nhau, Trầm Triết Nguyên lúc nói ra câu nói này trên mặt xuất hiện nghiêm túc ít ỏi, "Không nghĩ tới cũng giống bản thân cậu, thích một người cũng là như vậy không giống bình thường.
Bất quá cậu nghĩ kỹ chưa? Mặc dù các người không có huyết thống, nhưng là một mối liên hệ thủy chung tách ra không xong."
Tô Hoài Ngôn khẽ bật cười, ngoẹo đầu nhìn hắn, dung thanh âm thiếu niên mềm mại ngọt ngào nói ra, "Nguyên ca, anh cảm thấy cái này sẽ trở thành trở ngại tôi thích cô ấy sao?"
Trầm Triết Nguyên ngẩn người, ngay sau đó cười to lên, "Cậu chính là A Ngôn mà tôi quen thuộc, bất quá nói trở lại, cô ấy biết rõ cậu thích cô ấy sao?"
Trong miệng phát ra một cái nhàn nhạt hừm, Tô Hoài Ngôn hơi nheo mắt, "Biết rõ thì sao, không biết thì thế nào, trừ bỏ tôi, ai cũng không thể tới gần cô ấy."
Thanh âm thiếu niên như là thường ngày một dạng mang theo điểm hồn nhiên mềm nhu, nhưng là cỗ ham muốn độc chiếm mãnh liệt không che giấu chút nào để lộ ra, làm cho bên trong lòng người có chút giật mình.
Trầm Triết Nguyên lùi ra sau dựa vào, mặt trời chói mắt tia sáng làm cho hơi hơi hí mắt, phát ra thanh âm bản thân mới có thể nghe được.
"Sức ghen cũng thật là lớn, còn chuyên môn chạy tới tự mình diệt trừ nam sinh thích cô ấy, tôi không khỏi có chút đồng tình với Tô Nhất Y."
Trầm Mộc Bạch bây giờ thấy Tô Hoài Ngôn liền cảm thấy không hiểu có chút tê cả da đầu, nhưng là nhiệm vụ không hoàn thành, cũng không thể không cả ngày cùng đối phương ở chung một chỗ.
Mặc dù không biết Tô Hoài Ngôn trước kia là làm sao đi trường học, nhưng là từ khi trật khớp đến khỏi rồi về sau, gia hỏa này đương nhiên chờ cô chở hắn về nhà.
"Chị." Thiếu niên đối với cô lộ ra một cái nụ cười nhu thuận đáng yêu, bên môi lúm đồng tiền làm cho người vô cùng say lòng, mà cặp mắt kia giống như như lưu ly xinh đẹp giờ phút này không hề chớp mắt nhìn cô.
Trầm Mộc Bạch nhịn xuống trên cánh tay nổi da gà, có chút mất tự nhiên dời đi ánh mắt nói, "Đi thôi."
Như thường ngày, thiếu niên tinh xảo xinh đẹp ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp, hai tay ôm thật chặt ở vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ, cái cằm miễn cưỡng đặt lên trên bờ vai đối phương, động tác thân mật mà rất quen.
Hai nữ sinh qua đường nhịn không được đem ánh mắt nhìn tới, trong đó một người hâm mộ nói, "Bạn trai dáng dấp đẹp trai như vậy, là tớ tớ cũng nguyện ý hàng ngày dùng xe đạp chở hắn lúc đi học cùng tan học nha, không, nên mua một chiếc BMW."
Một người khác cũng phụ họa nói, "Nhưng là bây giờ nam sinh dáng dấp đẹp mắt đều có chủ, huống chi là giống hắn dáng dấp đẹp mắt như vậy, thật hâm mộ bạn gái hắn nha, mặc dù dáng dấp không xuất sắc, nhưng là nhìn tư thái đối phương ôm cô ấy tư thái liền có thể nhìn ra được, bạn trai cô ấy có bao nhiêu thích cô ấy."
Trầm Mộc Bạch không có hoàn toàn nghe được các nữ sinh nói cái gì, nhưng là cũng có thể nhìn ra được các nữ sinh hiểu lầm quan hệ của mình và Tô Hoài Ngôn, cơ thể hơi cứng đờ, ngay sau đó giả bộ như điềm nhiên như không có việc gì.
Tô Hoài Ngôn lại là rõ rõ ràng ràng nghe được, trong cổ họng còn phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, khí tức ấm áp phun ra ở trên cổ trắng nõn của thiếu nữ, khi nhìn đến đối phương rõ ràng co rụt lại, vui vẻ càng sâu.
Thiếu niên tiến đến bên tai thiếu nữ, dùng thanh âm mềm mại nói ra, "Trong mắt tôi, bất kỳ một nữ sinh nào cũng đều không có đẹp mắt như chị." Hắn vừa nói, có chút cong cong con ngươi, "Cả một đời nhìn cũng không ngán."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...