Trầm Mộc Bạch thấy hắn ta không còn xoắn xuýt, thở dài một hơi, "Lục hoàng tử vì sao sẽ rơi vào bên trong hồ này? Cung nữ của ngươi đâu?"
Lục hoàng tử ngập ngừng, đỏ mặt nói, "Ta đem cung nữ đẩy ra.."
Lục hoàng tử trợn tròn mắt nhìn nữ đồng đối diện, hiếu kỳ nói, "Ngươi là ai, vì sao ta chưa bao giờ ở trong cung nơi này gặp qua ngươi."
Trầm Mộc Bạch cười cười, "Ta là Tiêu gia nhị tiểu thư Tiêu Sở Y, tiến cung tới gặp Hoàng hậu nương nương."
Lục hoàng tử chỉ cảm thấy cô ngày thường thật là dễ nhìn, so với Tứ Tỷ của chính mình còn dễ nhìn hơn.
Thế là suy nghĩ một chút nói, "Ngươi đã cứu ta, có thể tới Bích Hoa cung tìm ta chơi."
Trầm Mộc Bạch khẽ vuốt cằm, thấy nơi xa có Thị Vệ Cung Nữ chạy đến, nhân tiện nói, "Lục hoàng tử vẫn là sớm trở về đi, nếu là lây nhiễm phong hàn sẽ không tốt."
Cung nữ Tương Bích Hoa cung vội vội vàng vàng chạy đến, "Lục hoàng tử."
Sắc mặt cung nữ trắng bệch, một mặt sợ hãi, sau khi nhìn thấy người không có chuyện gì, đại đại thở một hơi, bịch một tiếng quỳ xuống, "Nô tỳ tội đáng chết vạn lần."
Lục hoàng tử bờ môi còn có chút trắng bệch, lắc đầu nói, "Không có chuyện gì."
Đưa mắt nhìn Lục hoàng tử rời đi, đối phương trước khi đi có chút lưu luyến không rời quay đầu, hé miệng nói, "Ngươi cần phải nhớ chuyện ngươi nói."
Trầm Mộc Bạch sững sờ, nhẹ gật đầu.
Lục hoàng tử lúc này mới coi như thôi quay đầu đi.
Việc hôn nhân của Tiêu gia nhị tiểu thư cùng Thái tử Thiên Tử tự nhiên cũng có ý này, bằng không Trầm Mộc Bạch cũng sẽ không thuận lợi tiến cung như vậy.
Bởi vì bản gia xảy ra chút chuyện, cô sớm từ Hoàng cung trở về Tiêu gia, cũng liền quên đi chuyện đáp ứng Lục hoàng tử.
Lần nữa thời điểm tiến cung, chính là bên trong cung xử lý yến hội.
Trầm Mộc Bạch là theo cha Tiêu cùng nhau tiến cung, chỉ là bên trong cái tịch vị này, trừ bỏ Hoàng hậu nương nương, cũng không có nhìn thấy thân ảnh Thái tử.
Tiêu cha phân phó nói, "Y nhi, đi vấn an Hoàng hậu nương nương."
Trầm Mộc Bạch gật đầu.
Hoàng hậu tâm tình tựa hồ không phải rất tốt, tại cùng cô nói một chút lời nói sau liền để cho cô rời đi.
Lần nữa sau khi ngồi xuống, Trầm Mộc Bạch bưng tư thái, tâm tư phiêu hốt.
Cô ngược lại là muốn ăn đồ ăn trước mặt, nhưng bây giờ cô là thái tử phi tương lai, các phương diện đều muốn tùy thời chú ý, để tránh để cho người ta bắt được cái chuôi.
Trầm Mộc Bạch chỉ có thể nhịn nước miếng, tận lực không nhìn tới đồ trên bàn, ánh mắt tại bốn phía dao động.
Sau đó đối mặt một đôi con mắt tròn lưu lưu, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Trầm Mộc Bạch liền giật mình, rất nhanh nhận ra đối phương là Lục hoàng tử đoạn trước thời gian trước bị chìm.
Lục hoàng tử nhìn cô, bộ dáng một mặt tức giận, nhìn thấy cô nhìn sang, đem mặt nhanh chóng xoay đi.
Trầm Mộc Bạch, "..."
Coo lộ ra thần sắc có chút không hiểu, sau đó đem ánh mắt dời đi.
Nhưng là không đầy một lát, cái Lục hoàng tử kia lại meo meo nhìn cô.
Trầm Mộc Bạch lại nhìn sang, đối phương lại dời.
Dùng cái này tuần hoàn nhiều lần, cô lập tức có chút cảm thấy không sai, liền không nhìn Lục hoàng tử nữa.
Lục hoàng tử lại là nhíu nhíu mày, có chút không vui hỏi cung nữ nói, "Nàng vì sao không nhìn ta?"
Tuệ phi không khỏi ghé mắt nhìn lại, "Sách nhi?"
Lục hoàng tử mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, tròng mắt đi lòng vòng nói, "Mẫu phi, ta muốn đi nhà xí."
Tuệ phi để cho cung nữ đi cùng Lục hoàng tử đi ra.
Lục hoàng tử vừa ra tới, liền phân phó cung nữ để cho cung nữ vào điện, "Ngươi liền nói, nếu là không đến, bản hoàng tử sẽ chém đầu người."
Tiêu gia nhận Thiên Tử sủng ái, Tiêu nhị tiểu thư lại là thái tử phi tương lai, cung nữ kéo khóe miệng ra, nhưng vẫn là cung cung kính kính trả lời, "Vâng, Lục hoàng tử."
Trầm Mộc Bạch nghe, lập tức cảm thấy một trận buồn cười, nhưng vẫn là đứng dậy dùng cớ đi nhà xí ra khỏi cửa điện.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...