Trầm Mộc Bạch vừa muốn ngồi xuống thân thể liền có chút cứng đờ.
Tô Hoài Ngôn giống một người không có chuyện gì đem máy chơi game ném sang một bên, làm bộ lúc này mới phát hiện trên bàn cơm thêm một người, bên miệng lộ ra một cái lúm đồng tiền ngọt ngào nói, "Tôi còn tưởng rằng là ai đây, hóa ra tiểu công chúa ở trong thành chạy ra ngoài."
Trong giọng nói không che giấu chút nào tràn đầy ác ý.
Nếu là Tô Nhất Y lúc đầu, lúc này sắc mặt đã sớm trắng bệch, nhưng ở thế giới này bởi vì hai người không có qua lại gì, Trầm Mộc Bạch vốn dĩ bị hạn chế thiết lập một tháng bây giờ ở trước mặt Tô Hoài Ngôn liền vô hiệu.
Cho nên cô rất là trấn định uống một ngụm canh, mới chậm rãi nói "Canh này uống rất ngon nha dì Trần."
Dì Trần nhìn thấy bầu không khí có chút không đúng, vội vàng hòa giải nói, "Tiểu thư cô thích là được, thiếu gia nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, bằng không đợi lát nữa canh lạnh liền uống không ngon."
Tô Hoài Ngôn cười nhẹ, vốn dĩ là một thiếu niên mười sáu tuổi, có một gương mặt tinh xảo xinh đẹp quá phận, huống chi lúc hắn cười lên còn có một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Coi như từ trong miệng nói lời khó nghe, mặc cho ai nhìn đều không trách tội hắn được.
Nhưng hết lần này tới lần khác người này là Tô Hoài Ngôn, ngươi có thể bị bề ngoài của hắn làm cho mê hoặc, nhưng lại không thể quên sự thật hắn từ trong xương cốt là cái đồ biến thái là tiểu ác ma.
Một cái tay chống đỡ mặt bàn, nghiêng thân hướng thiếu nữ cả người cúi xuống, dùng thanh âm thiếu niên ngọt mềm nói, "Có thể đổi cái chỗ ngồi không?"
Mặc dù là câu hỏi thăm, nhưng ngữ khí lại là một chuyện khác.
Trầm Mộc Bạch nghiêng mặt qua, nhìn gương mặt Tô Hoài Ngôn gần trong gang tấc kia, tinh xảo hoàn mỹ trắng nõn trên khuôn mặt mang theo nụ cười hồn nhiên đơn thuần, nàng nghĩ thầm, nha, làn da thật tốt, rất muốn bóp một cái.
Ngoài miệng lại nói "Vì sao?"
Khoảng cách khuôn mặt thiếu nữ chỉ cách có năm centimet, Tô Hoài Ngôn có thể thấy rõ trên mặt người chị gái trên danh nghĩa này biểu hiện ra thần sắc trấn định, không chút nào bối rối, đáy mắt lướt qua nhàn nhạt kinh ngạc, ngay sau đó lộ ra một nụ cười ngọt ngào "Tôi chỉ là trông thấy cô, liền ăn không ngon."
Rõ ràng một gương mặt như thiên sứ, trong miệng lại nói lời nói vô cùng ác độc.
Hết lần này tới lần khác là từ trong miệng Tô Hoài Ngôn nói ra, bạn không những không có cảm giác phẫn nộ tức giận, đại khái là bởi vì dáng dấp đối phương quá mức nhu thuận đáng yêu.
Trầm Mộc Bạch cuối cùng cũng không hiểu vì sao đứa nhỏ này cho đến nay còn chưa bị người ta đánh chết, thứ nhất bởi vì tính tình hắn không dễ dàng true vào, còn có một cái khác chính là đối với gương mặt này không xuống tay được.
Cô chậm rãi uống một ngụm canh, sau đó trả lời, "Vậy cậu đừng nhìn tôi không phải là được rồi sao."
Tô Hoài Ngôn hơi nheo mắt lại, "Tô Nhất Y, cô đây là đang cùng tôi đối đầu?"
Trầm Mộc Bạch vô tội nói, "Không có nha, nếu như cậu là đang để ý đến việc tôi xen vào việc của người khác mà nói, tôi cũng không nghĩ nha, ai bảo cậu là em trai của tôi đâu."
Tô Hoài Ngôn chậm rãi cười, lúm đồng tiền bên môi lõm thành một đường cong ngọt ngào.
Trầm Mộc Bạch mặt ngoài rất bình tĩnh, kì thực nội tâm rất không có tiền đồ đang run lẩy bẩy.
Thiếu niên có chút ngoẹo đầu, con ngươi màu đen như lưu ly nhìn chằm chằm thiếu nữ, nói khẽ, "Tô Nhất Y, tôi ghét nhất chính là người nào tự cho mình là đúng."
Nói xong câu đó, Tô Hoài Ngôn liền ngồi xuống, về sau không còn nói một câu nào nữa.
Trầm Mộc Bạch có thể làm sao, cô cũng rất tuyệt vọng nha.
Bất quá tay nghề của dì Trần đúng là không có cách nào chê được, Trầm Mộc Bạch ở trong lòng yên lặng nghĩ đến.
Sau khi ăn ngon, Trầm Mộc Bạch nhưng lại dần dần quên mất sự tồn tại của Tô Hoài Ngôn, ngay cả đối phương từ khi nào đứng dậy đều không biết.
Cô sờ lên bụng có chút trướng, nhịn không được ợ một cái.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...