Lễ trưởng thành ngày ấy, tổ mẫu thay cô tự mình cử hành nghi thức.
Cứ việc đã có tuổi, Mỹ nhân ngư màu đỏ rực vẫn như cũ mị lực không giảm, một đôi mắt đẹp nhìn về phía cô đời sau là ôn nhu mà từ ái.
Sau khi thành niên Mỹ nhân ngư duy nhất khác nhau chính là tự do chút, Trầm Mộc Bạch có thể ra vào lĩnh vực trước kia chưa bao giờ đặt chân qua, coi như gặp được nguy hiểm cũng không cần lo lắng, bởi vì cô đã có đầy đủ năng lực tự vệ.
Nhưng Trầm Mộc Bạch lần này đã không cần đi tìm kiếm lĩnh vực mới, nơi cô muốn đi, người muốn tìm, chính là vu bà trong biển.
Có lẽ là biết rõ cô muốn đi nơi nào, Bạch Lan ngăn cản cô, một đôi mắt bi thương nhìn qua cô.
Trầm Mộc Bạch vuốt vuốt tóc Bạch Lan, "Bạch Lan, chị đã quyết định tốt rồi."
Mỹ nhân ngư tóc bạc rủ xuống tầm mắt, quanh thân ảm đạm đau thương.
Trầm Mộc Bạch thở dài, vẫn là không có thay đổi chủ ý của bản thân.
Cô đi tìm Mỹ nhân ngư khác, đồng thời nói rõ tự mình tiến tới.
"Ầy, Ngải Lệ Nhi thân ái, chuyện này chúng ta đã sớm biết."
"Chị cho là em sẽ sớm chút nói ra."
"Mỹ nhân ngư ngân sắc có đúng không, em yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố cậu ấy thật tốt."
Trầm Mộc Bạch cảm thấy kinh ngạc đồng thời không khỏi có mấy phần cảm động.
Cô tự cho là mình ẩn giấu tốt, thật tình không biết mấy Mỹ nhân ngư đã sớm biết Bạch Lan tồn tại, bởi vì cô mà giả bộ không biết đối phương tồn tại.
Trầm Mộc Bạch không khỏi cảm kích lần lượt ôm, sau đó quay người rời đi.
Sau khi cô rời đi, mấy Mỹ nhân ngư không khỏi có mấy phần đau thương.
"Ta vốn cho Ngải Lệ Nhi là thích Nhân ngư giống đực kia."
"Chị biết, con bé một mực rất hướng tới sinh hoạt nhân loại, chúng ta ngăn không được nó."
"Thế nhưng là chị làm sao cũng không nghĩ ra, con bé vậy mà lại thích một cái nhân loại, hơn nữa nhân loại kia lại là một cái Vương tử."
Một mực tính sai giới tính của Bạch Lan, Trầm Mộc Bạch cũng không nghe thấy các chị của mình nói chuyện, bằng không thì lúc này tâm muốn chết đều có.
Cô dọc theo lộ tuyến một mực bơi, cuối cùng đã tới chỗ ở của vu bà trong biển sâu.
Nơi này địa hình hiểm trở, chung quanh thực thảo cũng cho người một loại cảm giác u ám, Mỹ nhân ngư màu lam không khỏi rùng mình một cái, theo tầm mắt trở nên càng ngày càng nhỏ hẹp, cô nhìn thấy vu bà.
Vu bà cũng nhìn thấy cô, một khuôn mặt dung nhan xấu xí tràn đầy thần sắc lạnh lùng.
Trầm Mộc Bạch bơi tới bên người Vu bà, dò xét tính mở miệng nói, "Ngài chính là vu bà trong biển sao?"
Vu bà nhìn cô một cái, liền nhận ra thân phận cô, "Thân ái tiểu mỹ nhân ngư, côtìm đến ta làm cái gì?"
Trầm Mộc Bạch "Tôi nghe nói ngài nơi này có một loại nước thuốc có thể biến thành hai chân."
Vu bà lạnh lùng nói, "Cho nên?"
Trầm Mộc Bạch "Ngài chỉ cần đem nước thuốc cho ta, ta cái gì đều được cho bà."
Vu bà ồ một tiếng, sau đó nói, "Dù cho biến thành câm điếc thì sao?"
Câm điếc?
Trầm Mộc Bạch nháy nháy mắt, không phải cô nghĩ như vậy đi.
Vu bà nói, "Nước thuốc của ta rất trân quý, cô đã nghĩ ra được, vậy liền đến giao ra đồ quan trọng nhất của nhân ngư các người."
Trầm Mộc Bạch nhìn ngón tay bản thân, "Ngài ý là nói, ngài muốn cuống họng của ta."
Vu bà nhìn cô một cái, "Không sai."
Trầm Mộc Bạch ỉu xìu xoay người cùng hệ thống nói, "Ta phải biến thành người tàn tật."
Hệ thống "Nói đến hiện tại giống như không phải một dạng."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Nhưng lại không có cái gì phản bác.
Mặc dù sẽ không nói chuyện rất thống khổ, nhưng vì nhiệm vụ, cũng chỉ đành làm ra hy sinh.
Thế là cô đáp ứng yêu cầu của vu bà.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...