Edit: Nhi Huỳnh
Phong Quang giống như mèo con ríu rít chọc lòng người đều hóa
thành một bãi nước, Tề Mộ đem nàng ôm vào ngực mà vỗ vỗ, âm
thanh nhỏ xuống nói: “Ngoan, chờ nàng ngủ rồi ta sẽ đi.”
Tuy cảm giác bản thân bị xem thành đứa nhỏ mà đối xử nhưng
Phong Quang vẫn mặt đỏ tai hồng vùi đầu vào ngực hắn, nhắm hai mắt lại, hơi thở dễ chịu trên người hắn khiến nàng an tâm.
Ngày hôm sau Vân nhi đến hầu hạ rửa mặt chải đầu cảm thấy
tiểu thư nhà mình có chỗ nào đó không đúng nhưng cũng không rõ là chỗ nào, tiểu thư trước đây một ánh mắt co thể làm cho
người ta xương cốt rã rời, nhưng hiện tại càng có thể câu được hồn phách người ta… Vân nhi không nghĩ nhiều nữa mà chỉ cho là tiểu thư thế này thì càng đẹp mắt.
Tay Vân nhi chải tóc một chút, “Ôi? Tiểu thư, dấu hồng trên cổ người là sao vậy?”
“Cái này à…” Pp bình tĩnh tự nhiên che dâu tây hồng trên cổ, mặt không đỏ tâm không loạn nói: “Là bị muỗi cắn.”
Vân nhi không nghi ngờ gì, “Còn chưa tới tháng sáu mà đã có
muỗi rồi, đợi nô tỳ đến hỏi quản gia xin đồ xua muỗi đến đây.”
“Ừ, Vân nhi, ngươi trước hãy đi lấy cái khăn lụa mỏng cho ta che
lại đã.” Đừng nhìn trên mặt nàng không để lộ cái gì, kỳ thực đáy lòng đã sớm đem Tề Mộ oán giận trăm ngàn lần, đêm qua
hắn đem nàng ép buộc lăn qua lăn lại, hận không thể làm cho trên người nàng lưu lại ấn ký của hắn, còn nhớ rõ… Hắn cầm đi
cái khăn dính vết máu kia…
Nghĩ đến đây tim Phong Quang không nhịn được mà đập nhanh, xong
rồi, nam nhân này đối với nàng mà nói sức hấp dẫn thật sự
quá lớn.
“Tiểu thư, mặt người sao lại đỏ lên rồi?”
“Khụ… thời tiết nóng quá.”
Một trận mưa to đêm qua làm cho không khí ban ngày tràn ngập mùi cỏ thơm tươi mát, ngồi ở trong sân, nhìn sương mai trên lá cây
trong suốt long lanh chiết xạ ánh sáng, Phong Quang tâm tình
thoải mái kêu Vân nhi lấy ra cầm mà đã lâu nàng không hề động
qua.
Vừa mới gảy một một nốt nhạc thì quản gia đi đến thông báo,
“Tiểu thư, người của Tiêu vương phủ tới cầu hôn, lão gia gọi
người đến chính phòng.”
Dây đàn phát ra “Coong…” một tiếng chói tai mười phần, Phong
Quang đột ngột đứng lên, không nghĩ gì nhiều mà chạy ra khỏi
phòng.
“A! Tiểu thư, đợi nô tỳ với!” Vân nhi đuổi theo phía sau gọi to.
Sắc mặt Hạ Triều rất không tốt, kỳ thực dùng từ “không tốt”
để miêu tả còn chưa đủ để hình dung, cho dù đối diện là thế
tử Tiêu vương phủ, Tiêu vương gia tương lai gương ông cũng không làm ra vẻ ôn hòa.
Ngược lại, Tề Mộ lại cười tao nhã, giống như đang gặp một
trưởng bối thân thiện, cùng Hạ Triều hình thành hai thái cực
đối lập nhau.
Không khí tại đại sảnh rất quỷ dị.
Phong Quang một bước đi vào lại muốn quay trở ra nhưng bị Hạ Triều gọi lại, “Phong Quang, lại đây.”
“Dạ… phụ thân.” Nàng đi qua người Tề Mộ, nhìn không chớp mắt,
quy củ đi tới trước mặt Hạ Triều, nhưng tầm mắt nóng rực sau
lưng khiến cả người nàng muốn nhũn cả ra.
Hạ Triều liếc mắt Tề Mộ, đối với nữ nhi chính mình cố gắng
dịu đi một chút thần sắc, “Thế tử hôm nay đến là để cầu hôn
con, phụ thân quyết định hỏi ý kiến của con trước.”
“Con…” Nàng nói không nên lời, Tề Mộ nói là sẽ đến cầu hôn, nhưng cũng không có nói là sẽ nhanh như vậy!
“Hạ tiểu thư.” Tề Mộ nói: “Ý kiến của nàng là như thế nào
cứ nói thẳng, đừng ngại, cho dù là cự tuyệt thì tại hạ
tuyệt đối cũng không vì chuyện này mà đánh mất lòng tin vào
cuộc sống, đi kết liễu mạng của mình, nàng không cần mang gánh nặng mà trả lời.”
Hắn tuyệt đối là đang uy hiếp nàng!
Phong Quang quay đầu nhìn về gương mặt vô hại kia, cắn răng, hắn
thế mà dùng sinh mệnh chính mình mà uy hiếp nàng, nhưng mà…
Dù không có lời nói uy hiếp này, đáp án của nàng cũng chỉ
có một mà thôi, đây mới là thứ khiến nàng tức giận.
“Phụ thân, con nguyện ý gả cho thế tử.”
Giải quyết dứt khoát, Tề Mộ vừa lòng nở nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...