Edit: Nhi Huỳnh
Tô Nhứ nhìn thấy một màn máu me này mà ngẩn ra, nàng kinh ngạc nhìn cố Ngôn, lần lữa mà quên mất ngôn ngữ.
Vẫn là Tiền Tù đi tới mới gọi lại thần trí của nàng, “Tô Nhứ cô nương, cô nương sao lại đến đây?”
“Tiền thống lĩnh…” Tô Nhứ hoàn hồn, lại bày ra vẻ trong trẻo lạnh lùng không không thể khinh nhờn, chậm rãi nói: “Tiểu nữ hôm nay đến đây, là vì đoán được chắc sẽ có cảnh tượng thế này, nên muốn khuyên can Tiền thống lĩnh, tuyệt đối không thể giết Khiêm vương điện hạ.”
Sắc mặt Tiền Tù hơi trầm xuống, “cô nương sao lại nói như vậy? cố Ngôn còn sống thì hắn chính là một trở ngại đối với ta.”
“Tiền thống lĩnh, ngươi đúng là chân long thiên tử, nếu ngày ngày đêm đêm lấy lý do thay nữ hoàng giám quốc thống lĩnh triều cương, thời gian lâu dài, lòng người cũng sẽ thay đổi, mà Khiêm vương, là Nhiếp chính vương do tiên hoàng tự thân chỉ thị, nếu một ngày nữ hoàng chết bất đắc kỳ tử, tin rằng mọi người sẽ đẩy Bình hòa công chúa đăng cơ, mà người ủng hộ Tiền thống lĩnh lại ít ỏi không có bao nhiêu, nhưng nếu có Nhiếp chính vương trao ngôi vua cho Tiền thống lĩnh lại khônggiống vậy, Nhiếp chính vương có quyền lợi cao nhất Đông Vân quốc, đến lúc đó Nhiếp chính vương ra mặt làm kinh sợ quần thần, hơn nữa còn có tiểu nữ lấy lòng tin trong dân gian, Tiền thống lĩnh muốn đi lên ngôi vị hoàng đế còn không phải danh chính ngôn thuận rồi sao?”
Tô Nhứ nói một đoạn này, không thể phủ nhận là đã khiếm Tiền Tù động tâm, Hoàng đế, phải làm thì tất nhiên phải đường đường chính chính ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này, nếu mỗi ngày đều lấy nguyên nhân vì nữ hoàng bệnh nặng mà thay mặt giám quốc, e là không ít người sẽ có tâm tư khác.
Tiền Tù trầm ngâm, nhìn Phong Quang ôm cố Ngôn, hoài nghi nói: “cô nương nghĩ xem, dựa vào cá tính không sợ chết này của cố Ngôn, hắn sẽ nghe theo lời ta sao?”
“Tiền thống lĩnh, người chỉ cần có nhược điểm là có thể khống chế được, Khiêm vương mặt dù cao cao tại thượng, nhưng hắn cũng chỉ là con người, mà nhược điểm của hắn, không phải đã bại lộ trước mắt chúng ta sao?” Mắt Tô Nhứ dừng lại trênngười Phong Quang, ánh mắt tối đen mù mịt.
Phong Quang xiết chặt góc áo cố Ngôn, nàng mím môi, bình tĩnh khôn khéo đáng yêu.
cố Ngôn từng chút từng chút vỗ về đầu nàng, đối với xung quanh đều thờ ơ, bao gồm cả miệng vết thương đang đổ máu của hắn.
Tiền Tù nở nụ cười, “Tô Nhứ cô nương nói không sai, lưu lại cố Ngôn đối với ta sẽ có chỗ hữu dụng nhiều hơn nữa.”
Hắn đi qua, bắt lấy tay Phong Quang muốn lôi nàng qua, nhưng một bàn tay dính máu bắt được cổ tay hắn, máu nhiễm đỏ ống tay áo của hắn, chất lỏng ấm áp này lại khiến hắn lạnh cả người từ tận đáy lòng.
cố Ngôn cười nhợt nhạt, “Tiền thống lĩnh, ngươi cần phải chăm sóc bệ hạ cho thật tốt.”
Cảm giác không đúng vừa rồi, tựa như ảo giác.
Tiền Tù miễn cưỡng cười nói: “Ta là thần tử của bệ hạ, đương nhiên sẽ chăm sóc người cho thật tốt.”
“cố Ngôn…” Phong Quang bị Tiền Tù lôi ra khỏi cái ôm âm áp, nàng còn chưa ngừng khóc, mắt đã khóc đỏ cả lên, hơn nữa giọng nói còn run rẩy, đáng thương khiến người ta thầm nghĩ muốn ôm nàng vào lòng mà an ủi một phen.
Tiền Tù vẫy vẫy tay, hai ngự lâm quân liền tiến lên, một người bắt được một cánh tay của cố Ngôn, cố Ngôn chỉ nhìn Phong Quang, thấp giọng nói: “Đừng sợ, đừng lo lắng, ta sẽ không sao.”
“cố Ngôn… là ta vô dụng, là ta ngốc, nếu không phải ta…” Những lời còn lại nàng đều không nói ra được, bởi vì nàng lại bị ợ khóc.
cố Ngôn không thể không thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Phong Quang khóc kịch liệt đến vậy, còn vì hắn mà khóc, hắn có một cảm xúc thật mới lạ, cũng thật thỏa mãn.
Cho nên hắn cười chân thật hơn rất nhiều, mặc dù Phong Quang vẫn luôn cho rằng hắn đang miễn cưỡng cười vui để nàngkhông phải lo lắng.
“Phong Quang, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”
Tiền Tù bật cười thành tiếng đối với sự tự tin của cố Ngôn, hắn phân phó thị vệ bắt lấy cố Ngôn, “Đem hắn nhốt vào đại lao, đừng để hắn chết.”
“Dạ!”
Tô Nhứ lại nhìn Phong Quang đang khóc, cáo lui cùng cố Ngôn rời khỏi tẩm cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...