Phượng Hoa cung có đầy sân xuân sắc, khiến cho người ta tâm thần sảng khoái.
Tô Hòa tùy ý ngồi xuống, ngũ quan anh khí của cô dưới tán lá sum xuê, hiện ra mấy phần cương nghị.
Cô vểnh môi, cằm siết chặt.
Nhìn thấy Tô Hòa như vậy, Phượng Quy mở miệng nói, "Lúc lâm triều, thần ở Phượng Hoa cung nghe tiếng trống kinh thiên, Điện Hạ đang phiền lòng vì chuyện này ư?"
Tô Hòa ngước mắt nhìn Phượng Quy một cái, âm thanh mang theo tức giận nhàn nhạt, "Không sai, Xuân Thần tố cao Thần tộc Tựu Chiếm, nói hắn làm nhục Cổ Phiến đến chết."
Nghe chuyện này, ngược lại Phượng Quy lại không có nhiều kinh ngạc, hắn vẫn là dáng vẻ thanh lãnh lạnh lùng, nhưng lại khuyên Tô Hòa.
"Điện Hạ cũng không cần lo lắng quá mức, cuối cùng cũng sẽ có cách giải quyết." Phượng Quy.
"Bên trong Vương Đô lại phát sinh loại chuyện khiến người nghe hoảng sợ như vậy, hơn nữa là còn do Thần tộc làm ra, thật khiến Bổn Điện Hạ kinh hoàng và lạnh lòng." Tô Hòa càng tức giận hơn.
"Điện Hạ đã điều tra rõ là do Tựu Chiếm giết con gái Xuân Thần sao?" Phượng Quy hỏi.
"Còn chưa, nhưng ngọc bội của hắn ở ngay trên người Cổ Phiến, Bổn Điện Hạ giữ lại thể diện cho hắn, chỉ tạm giam giữ hắn trước. Thân là Thần tộc Cửu Châu, hắn lại dám làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này."
Ánh mắt Tô Hòa lạnh như băng, sắc bén, giá rét, "Khiến Bổn Điện Hạ thất vọng và khó xử, chuyện này không thể nhân nhượng, Bổn Điện Hạ muốn cho Kỵ Thần đến xử lý chuyện này, hắn là người không sợ trời không sợ đất, so với đại thần trong triều thì thích hợp hơn."
"Nhưng Xuân Thần lại muốn Uyên Liễm đến thẩm vấn Tựu Chiếm, chuyện này ngược lại khiến cho Bổn Điện Hạ rất khó xử." Tô Hòa nhìn Phượng Quy, "Cho nên Bổn Điện Hạ muốn nghe ý kiến của Phượng Quy một chút."
"Thần không biết chuyện tiền triều, nhưng nếu Điện Hạ muốn nghe thiển kiến của thần, thì thần chọn Uyên Liễm tướng quân, hắn cương trực, lại là cận thần của Điện Hạ."
"Nếu như Điện Hạ muốn cảnh tỉnh toàn bộ quý tộc khác trong Vương Triều, chọn Uyên Liễm tướng quân là tốt nhất, hắn cũng là người có thể đại biểu cho uy nghiêm của Điện Hạ nhất."
Âm thanh của Phượng Quy chậm rãi, vẻ mặt cao nhã, trên người lộ ra khí chất ung dung, thản nhiên, không hề vội vã.
Hắn nhìn như không dễ thân cận, nhưng chủ ý của Phượng Quy ngược lại là có thể giúp Tô Hòa nhất.
"Phượng Quy thật biết nhận thức toàn cục, nếu Uyên Liễm biết ngươi đề cử hắn, sợ rằng hắn là người không tin nhất." Sắc mặt Tô Hòa dịu lại rất nhiều.
"Vì Điện Hạ phân ưu giải phiền mà thôi, hơn nữa cũng là do Phượng tộc chúng ta không đúng, không trách Uyên Liễm tướng quân ghi hận, thần tin tưởng, nếu là Uyên Liễm tướng quân gặp chuyện giống như vậy, hắn nhất định cũng sẽ lựa chọn giống như thần vậy." Phượng Quy lạnh nhạt nói.
Lời nói này của Phượng Quy lại kích phát trí nhớ của Tô Hòa, cuối cùng cô cũng lôi được từ trong miệng Phượng Quy ra ân oán giữa hai người bọn họ.
Năm đó thời điểm Cửu Châu đại chiến, phần lớn bộ tộc đều đoàn kết chống đỡ Yêu tộc.
Nhưng cũng có bộ tộc đặt mình ra ngoài, Phượng tộc chính là một trong số đó.
Cao Sơn tộc nổi tiếng vì chiến đấu, bọn họ là bề tôi có công lớn nhất trong việc chống đỡ Yêu tộc, cha Uyên Liễm lúc ấy là thủ lĩnh Cao Sơn tộc.
Cao Sơn tộc tôn thờ cái mạnh, chỉ có người kiêu dũng, thiện chiến nhất bộ tộc mới có thể trở thành thủ lĩnh.
Là người mạnh nhất Cao Sơn tộc, cha Uyên Liễm rất sùng bái Thanh Châu, bởi vì toàn bộ Cửu Châu, ngoại trừ thủ lĩnh Yêu tộc, chỉ có Thanh Châu có thể đánh bại hắn.
Lúc ấy cha Uyên Liễm là thủ hạ đắc lực nhất bên cạnh Thanh Châu, Thanh Châu được khen là sinh ra vì chiến tranh không chỉ vì thần lực trời sinh của nàng ấy, mà còn bởi vì nàng ấy có đầu óc quân sự lợi hại.
Nổi tiếng nhất Cửu Châu chính là một trận chiến Hạc Châu, do chính Thanh Châu chỉ huy, trận chiến này chính là trận mấu chốt để chiến thắng Yêu tộc.
Nhưng cái giá để thắng lợi chính là hy sinh cha của Uyên Liễm.
Thanh Châu để cho cha Uyên Liễm mang theo Cao Sơn tộc và Cự Nhân tộc tấn công Yêu tộc, lấy chuyện này khiến Yêu tộc hoang mang, hồ đồ, để tranh thủ thời gian cho đại quân phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...