Đến Lý gia, lúc Tô Hòa chuẩn bị xuống xe, Nghiêm Lâm mới hỏi một câu, "Chân cô không sao chứ?"
"Không sao, ngủ một đêm là được, không yếu ớt như vậy đâu. Đốc quân lên đường cẩn thận, ngủ ngon!" Tô Hòa nói từ biệt với Nghiêm Lâm, sau đó liền xuống khỏi xe hơi.
Tô Hòa loạng choạng đi vào nhà.
Đến chỗ Nghiêm Lâm không nhìn thấy, tư thế đi đứng của cô lập tức trở lại bình thường.
Nghiêm Lâm xuống chân rất nặng, nếu cô gái bình thường, chân nhất định sẽ bầm xanh.
Chân của Tô Hòa quả thật cũng bị đạp đau, nhưng mà đó là vì da của Lý Sính Đình quá mềm mại, điểm đau đớn này không là gì đối với Tô Hòa.
Chỉ là nếu có thể khơi dậy chút lòng áy náy của Nghiêm Lâm, lần sau Tô Hòa muốn nhờ vả hắn gì nữa, phỏng đoán Nghiêm Lâm cũng sẽ dễ nói chuyện một chút.
Vào phòng khách, Tô Hòa liền nhìn thấy Lý phu nhân đang ngồi chờ mình.
Lý phu nhân biết hôm nay Tô Hòa đến vùng tô giới của Anh quốc, cho nên vẫn luôn không ngủ, nhìn thấy người bình an quay về, bà mới yên tâm.
"Mẹ" Tô Hòa kêu Lý phu nhân một tiếng, "Sao mẹ không ngủ, ngày mai không phải còn đến tiệm thêu sao?"
Lý phu nhân cũng khá mệt mỏi, bà nói, "Mẹ hâm một ít sữa bò, con uống rồi đi ngủ sớm đi."
"Được rồi, con biết." Tô Hòa đáp một tiếng.
Lý phu nhân mặt đầy buồn ngủ, đi lên lầu.
-
Ngày cửa hiệu kỳ bào của Tô Hòa khai trương, ngược lại có không ít phu nhân, tiểu thư nhà giàu đến xem náo nhiệt.
Trong tiệm treo rất nhiều kiểu dáng kỳ bào, xinh đẹp tinh xảo.
Tay nghề của thợ may, cộng thêm công phu thêu thùa hạng nhất của tú nương, làm kỳ bào muốn không đẹp cũng khó.
Không ít người còn tò mò với sách vẽ của Tô Hòa, họ cảm thấy trên hình vẽ rất đẹp, đồ trang sức cũng rất tinh xảo, mỹ lệ, phối hợp chung một chỗ vừa dễ nhìn, vừa kinh diễm.
Cho nên hỏi Tô Hòa còn ra tiếp loại sách vẽ giống thế này hay không.
Sách kia quả thật là Tô Hòa tự vẽ, nhưng mà tranh quảng cáo màu sắc bây giờ vẫn chưa được lưu hành ở Trung Quốc, bây giờ trong nước cũng chỉ có tranh thủy mặc, trắng đen.
Tô Hòa dùng nước màu vẽ sách, cũng là nguyên nhân khiến các đại gia cảm thấy mới lạ.
Tranh màu nước không lập thể, đầy đặn như tranh trắng đen, nhưng có độ chân thật.
Bây giờ Tô Hòa bộn bề nhiều việc, cô không chỉ quản lý nhà máy dệt may Hồng Nguyên, còn phải dành chút thời gian xử lý công việc ở tiệm kỳ bào mới mở.
Cho nên không có thời gian ra tiếp loại sách này, chỉ là vì chiều lòng khách hàng, cô đồng ý tháng sau sẽ ra thêm một bản sách này.
Chỉ cần tới tiệm kỳ bào, là có thể nhận miễn phí một quyển sách vẽ.
Cửa hiệu kỳ bào ngược lại làm ăn không tệ, nhưng nhà máy dệt may Hồng Nguyên vẫn chưa có khởi sắc như cũ.
Nhanh chóng phải thu lời, nhà máy dệt may Hồng Nguyên còn phải làm quần áo mùa đông cho quân đội của Nghiêm Lâm.
Tài chính ở Yến Kinh rất vội vã, tiền trong ngân hàng đều bị Nghiêm Lâm dùng cho những chỗ khác, lần này cũng chỉ thanh toán cho Tô Hòa một nửa tiền.
Còn một nửa kia, không biết đến bao giờ mới trả.
Sau khi Lý Hồng Viễn biết chuyện này, ông ta còn chờ Tô Hòa đến cầu xin mình.
Lần này Lý Hồng Viễn thật sự nổi giận, cho nên dù Nghiêm Lâm đích thân gọi điện thoại cho ông ta, ông ta cũng sẽ nói rằng muốn Tô Hòa tự mình đến Du thành lấy tiền.
Bây giờ Lý Hồng Viễn muốn nhìn thấy Tô Hòa cúi đầu với ông ta, như vậy ông ta mới có thể dạy dỗ cô một trận.
Nhưng khiến Lý Hồng Viễn bất ngờ là, Tô Hòa không hề mở miệng xin tiền Lý Hồng Viễn.
Ba tỉnh Yến Kinh có tổng cộng trăm ngàn binh lính, trừ quân trang, còn có chăn nệm mùa đông, cũng là do nhà máy dệt may Hồng Nguyên sản xuất ra, đây là một khoản chi tiêu cực lớn.
Tuy nói Nghiêm Lâm nặn từ kẽ răng ra một nửa trả cho Tô Hòa, nhưng bây giờ nhà máy dệt may Hồng Nguyên vẫn luôn thiếu hụt, không thể quay vòng vốn được.
Cho dù Tô Hòa cắn răng tích cóp, bỏ tiền may quần áo và chăn đệm cho quân đội của Nghiêm Lâm, vậy sau này làm sao có thể làm ăn tiếp được chứ?
Bất kể là thời kỳ nào, loại làm ăn giống như thế này cũng cần một khoản tiền đặt cọc trước, làm xong việc rồi, sẽ nhận phần tiền còn lại, mới giao đủ hàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...